Trường Tình - Nữ Thượng Nữ Hạ

Trường Tình - Nữ Thượng Nữ Hạ - Chương 42:




" Thân thể cô ấy mệt mỏi, chị đang xoa bóp giùm thôi mà..." Trang Ỷ Mộng gượng gạo nói, cô cùng Trang Văn Huệ giống nhau, đều nghĩ Kim Vi Vi còn rất nhỏ, luôn cần được bảo vệ.

Kim Linh đang bực mình nghe Trang Ỷ Mộng nói vậy liền bật cười, tiểu Mộng nghĩ Kim Vi Vi là con nít sao, mệt mỏi ?! Mệt cho cái cớ của Trang Ỷ Mộng.

" Mộng Mộng, người ta còn mỏi nơi này nữa nè..." Kim Linh kéo tay Trang ỷ Mộng tới dưới thân, sau đó dùng âm thanh làm nũng đến buồn nôn nói.

Nghe lời nói đầy mờ ám của Kim Linh, mặt Trang Ỷ Mộng đỏ lên, nữ nhân này đúng là không bao giờ biết giới hạn, cô cảm giác được dịch thuỷ đang tràn ra giữa hai chân Kim Linh, tay cô giật lại giống như bị điện giật, đồ vô sỉ !!!!

" Em nhìn thấy rõ ràng hai chị ôm nhau, hơn nữa em còn thấy ngón tay của chị đưa vào nơi đó của Kim Linh nữa... " Tất nhiên là Kim Vi Vi không tin, nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng kia, mặt nàng hơi đỏ lên.

Mấy cảnh tương kiểu này mà bị Vi Vi nhìn thấy đã làm cho người ta cảm thấy quẫn bách lắm rồi, còn bị Vi Vi ngây thơ nói thẳng ra, làm Trang Ỷ Mộng xấu hổ đến chỉ muốn độn thổ.

" Nằm dưới là tôi, cô nằm trên thì thẹn thùng cái gì ? " Kim Linh cười hỏi Trang Ỷ Mộng đang không biết giải thích sao với Vi Vi.

" Vi Vi, trên đời này còn một kiểu vận động nữa, gọi là vận động trên giường, làm xong rất thoải mái đó nha...." Kim Linh mập mờ nói.

" Kim Linh, cô có hư hỏng thì cũng đừng đầu độc Vi Vi." Trang Ỷ Mộng cắt ngang những lời càng nói càng quá của Kim Linh.

" Vi Vi 25 tuổi rồi, là tinh thần hay thể xác gì cũng đã trưởng thành, cũng có ham muốn, bảo vệ thái quá sẽ làm cho tâm lý phát triển không đều..." Kim Linh gây thêm tò mò.

Phi ! Nguỵ biện, tâm lý phát triển không đều mới chính là Kim Linh đó !

" Cô lại nói hưu nói vượn ! " Trang Ỷ Mộng cảnh cáo Kim Linh.

" Em hiểu rồi, các chị là lên giường với nhau." Kim Vi Vi cũng đã 25 tuổi rồi, có ngây thơ cách mấy cũng không thể không biết, nhưng mà quan hệ của chị và chị họ khi nào thì phát triển tốt đến vậy? Nghĩ đến đó Kim Vi Vi vẫn cảm thấy kì lạ.

Trang Ỷ Mộng nhìn thấy Kim Vi Vi bừng tỉnh, biểu tình như vừa học được gì đó, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác đã làm sai cái gì.

" Cho nên em đừng gây cản trở tụi chị ân ái nữa, tự nhiên đến đây làm gì, còn nữa trả chìa khoá lại cho chị." Kim Linh không khách khí đuổi khách, nàng còn đang muốn tiếp tục chuyện đang dang dở ở đây !

" Hoa nhà chị về sau không ai tưới thì làm sao bây giờ? Còn lỡ chị bị người ta cột lên giường nữa thì ai giúp chị? " Kim Vi Vi tốt bụng nhắc nhở



Kim Linh hiện tại bốc hoả nghĩ, hoa gì thì chết hết đi, còn chuyện bị người khác cột trên giường làm sao có khả năng xảy ra một lần nữa với mình.

" Toàn bộ vứt hết đi." Kim Linh tức giận nói

" Ném đi tiếc lắm, còn không cho em đi, em mang qua nhà của Nhiễm Nhiễm.... "

Kim Linh bó tay, em cố ý phải không? Cố ý trả thù chị phải không, lúc này người ta làm gì có tâm tình nói chuyện tào lào nữa -.-'

"Vi Vi, sao em còn chưa đi tìm Nhiễm Nhiễm nhanh đi, nghiên cứu cái gì cũng được, như chuyện chị đang làm cái gì trên giường nè..." Lấy Nhiễm Nhiễm làm cớ, lúc nào cũng thành công.


Sau khi đuổi Kim Vi Vi đi, tâm tình của Kim Linh lại phấn chấn lên hẳn.

" Mộng Mộng, chúng ta tiếp tục đi." Kim Linh lại dính lấy người Trang Ỷ Mộng, bộ dáng chưa hề muốn ngừng lại.

" Hiện tại hết hứng rồi." Trang Ỷ Mộng đẩy Kim Linh ra, thản nhiên nói rồi đứng dậy nhặt y phục vứt bừa bãi trên sàn nhà.

Kim Linh thấy bộ dáng của Trang Ỷ Mộng, biết đêm nay không thành, nàng cảm thấy mình như nghèo rớt mồng tơi đột nhiên trúng 500 vạn, đem đi đổi thì mới phát hiện vé số hết hạn vậy.

" Tôi về trước đây." Trang Ỷ Mộng vô tình mặc kệ bạn cùng giường mình.

" Chìa khoá cho cô, lúc nào cũng hoan nghênh." Kim Linh cầm chìa khoá Kim Vi Vi bỏ lại, đưa cho Trang Ỷ Mộng.

Trang ỷ Mộng do dự một chút rồi mới cầm lấy chìa khoá.

Trên đường về nhà, Trang Ỷ Mộng gọi điện thoại cho Mộc Hãn, quyết định thú tội chuyện mình phóng túng cùng cảm giác bất an.

" Mộc Hãn, điện thoại reo kìa." Tạ Khinh Dung nhìn thấy di động Mộc Hãn reng rồi lại reng, bước đến phòng vệ sinh kêu.

" Ai vậy, nghe giùm tớ đi." Thanh âm của Mộc Hãn từ trong truyền ra.


Tạ Khinh Dung cầm lấy điện thoại cũa Mộc Hãn, nhìn thấy người gọi là Trang Ỷ Mộng, Tạ Khinh Dung không có nghe mà cầm di động vào nhà vệ sinh luôn.

" Người yêu cũ gọi." Tạ Khinh Dung lãnh đạm đưa tận tay Mộc Hãn rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Mộc Hãn thấy chữ người yêu cũ từ miệng Tạ Khinh Dung nói ra, nghĩ thế nào cũng thấy kì kì.

Mộc Hãn suy nghĩ nhấn nghe, lễ mừng năm mới Trang Ỷ Mộng có thường hay nhắn tin cho mình nhưng hiếm khi nào trực tiếp gọi điện thoại, sao bây giờ tự nhiên gọi điện thoại vậy ?

" Có việc gì không? " Mộc Hãn ngữ khí có chút lãnh đạm.

" Không có gì, tự nhiên nhớ đến em." Nghĩ đến Mộc Hãn, cảm thấy trong lòng thật trống trải, Trang Ỷ Mộng cảm thấy chỉ có Mộc Hãn mới làm cho lòng mình ấm áp được.

Mộc Hãn im lặng, không được yêu là chuyện đáng buồn, dù cho mình hay Trang Ỷ Mộng cũng thế.

" Tôi và Kim Linh lên giường." Chắc chắn là Mộc Hãn sẽ không để ý nhưng Trang

Ỷ Mộng vẫn muốn cho Mộc Hãn biết.

" Chúng ta chia tay rồi, chị ở cùng với ai đều được hết, bây giờ tôi cùng Dung Dung đi ngâm nước nóng, nếu không có việc gì thì cúp nha." Trang Ỷ Mộng cùng Kinh Linh, nghĩ đến thật là một cặp thú vị, Mộc Hãn trong lòng nhẹ nhõm thở phào. Trang Ỷ Mộng có thể cùng nữ nhân khác lên giường ít nhiều gì cũng có thể do mình, nhưng bản thân lại chẳng thấy áy náy gì. Nếu ngẫm lại, mình đối với Trang Ỷ Mộng cũng thật rất vô tình.


Trang Ỷ Mộng cúp điện thoại, cô cười tự giễu, chính mình lại hy vọng gì xa vời cái gì? Mộc Hãn còn ước gì mình ở cùng nữ nhân khác để không quấn quít lấy em ấy nữa, thôi thì cứ theo nguyện vọng của em ấy đi.

Quả nhiên người yêu cũ, chia tay rồi mà cũng có thể nói chuyện lâu được như vậy. Tạ Khinh Dung thật lâu không thấy Mộc Hãn từ tolet đi ra, tâm tình đang tốt từng chút từng chút xấu dần.

Mộc Hãn bước ra, thấy Tạ Khinh Dung đã muốn nằm ở trên giường, chắc là chuẩn bị ngủ rồi, nàng còn đang tính đi ngâm mình với Dung Dung nữa.

Mộc Hãn leo lên giường Tạ Khinh Dung nói " Dung Dung chúng ta đi ngâm nước nóng một chút rồi ngủ, như vậy sẽ rất thoải mái, ngủ cũng sẽ ngon hơn." Mộc Hãn trong lòng chờ mong được ngâm mình trong hồ nước ấm, hồ nhỏ chỉ vừa đủ hai người, bên trong không gian kia chỉ cần động tác hơi vươn ra một chút là sẽ đụng chạm thân thể Dung Dung ngay. Nghĩ đến các loại " không cẩn thận" thân mật tiếp xúc, trong lòng Mộc Hạn nhộn nhạo, nàng luyến tiếc nếu phúc lợi này bị tướt đoạt.

" Cô tiếp tục ôn chuyện với người yêu cũ đi, khuya rồi, tôi buồn ngủ ." Tạ Khinh Dung cũng tính đi ngâm mình nhưng hiện tại lại không có tâm tình.


" Trang Ỷ Mộng chỉ nói với mình, nàng cùng Kim Linh ân ái, mình đang tự hỏi làm Kim Tổng lại cùng Trang Ỷ Mộng hoà hợp đây." Mộc Hãn cảm thấy không phải lỗi của mình, Dung Dung đã nhắc tới từ người yêu cũ hai lần, hay là nàng rất để ý đến sự tồn tại của Trang ỷ Mộng?

" Các người nói chuyện gì cũng đâu liên quan tới tôi.!" Tạ Khinh Dung tức giận nói.

" Tất cả những chuyện tới tớ đều có liên quan đến cậu, Dung Dung không bất ngờ khi thấy Kim Tổng của chúng ta thành đôi với Trang ỷ Mộng sao.?" Mộc Hãn thâm sâu nói, nàng muốn nhắc nhở Dung Dung bây giờ thiên hạ đại đồng, nữ nhân cùng nữ nhân là rất bình thường.

" Kim Tổng không phải thích nam sao?" Tạ Khinh Dung bị Mộc Hãn nhắc, mới bất giác đưa ra nghi vấn, Kim Tổng đổi bạn trai cũng rất thường xuyên, cũng chưa bao giờ gặp Kim Tổng quen nữ, như thế nào lại thành đôi với Trang Ỷ Mộng?

" Tớ cảm thấy Kim Tổng của chúng ta đã thầm mến Trang Ỷ Mộng, những nam nhân xung quanh chỉ là sương khói mà thôi. Trước kia cô ấy cũng hay thường xuyên lấy cớ đến tìm Trang Ỷ Mộng, nay Trang Ỷ Mộng thất tình liền thừa cơ mà nhảy vào... " Nàng nhớ rõ Kim Linh thường xuyên tìm Trang Ỷ Mộng, nhưng Trang Ỷ Mộng trước giờ ngoại trừ mình thì chưa bao giờ hoà nhã với ai. Bây giờ nghĩ lại, hai người trước kia đúng là có chút mờ ám, nhưng Mộc Hãn hoàn toàn không hề đếm xỉa đến chuyện này.

" Tôi không nghĩ Kim Tổng là người có thể thầm mến người khác." Xung quanh Kim Tổng toàn ong bướm nên Tạ Khinh Dung hoàn toàn không tưởng tượng ra được.

" Cậu cũng cảm thấy tớ là người thầm mến người khác sao? Cậu trước kia tất nhiên sẽ thấy đây là chuyện không thể nào, nhưng thực tế tớ thầm mến cậu gần mười năm mà cậu còn không động lòng a..." Mộc Hãn phản bác lại.

Tạ Khinh Dung liếc nhìn Mộc Hãn, xung quanh Mộc Hãn cũng từng có rất nhiều ong bướm, lúc học đại học cũng liên tục thay đổi bạn trai, sau này lại quen Trang Ỷ Mộng một thời gian dài. Mộc Hãn của ngày đó với Mộc Hãn ngu ngốc yêu thầm mình mười năm quả thực khác nhau vô cùng.

" Mộc Hãn, cậu xác định rõ ràng tình cảm của cậu sinh ra không phải bởi vì chúng ta quá thân, cậu trở nên mà ngộ nhận đó chứ?" Tạ Khinh Dung đột nhiên hỏi, trong lòng thầm nghĩ Mộc Hãn không thể là người như vậy.

Mộc Hãn đột nhiên thấy thật thất vọng, ảo giác có thể diễn ra trong mười năm liên tiếp sao?

" Tớ muốn lên giường với cậu, nếu chỉ là bạn bè thì làm sao nghĩ đến chuyện đó được?" Tuy rằng Mộc Hãn cảm thấy tình cảm mình với Dung Dung cũng không hẳn thuần tuý tình yêu, cũng có tình thân một phần, nhưng mà tình cảm có thể sinh ra ham muốn thể xác, cũng được tính là tình yêu rồi.

" Cậu không phải nói tình cảm nữ với nữ là tình cảm chỉ yêu nhau bằng ý nghĩ thuần khiết sao?" Tạ Khinh Dung bắt được sơ hở vặn lại. Tưởng tượng đến sự biến chất trong tình cảm của Mộc Hãn, cả ngày dính lấy mình, rồi đột nhiên nhớ đến lúc hai người cùng ngâm mình, người kia còn sống chết bám dính lấy mình, lại còn mượn cớ mát xa để sờ soạn, nghĩ đến đó thôi sắc mặt Tạ Khinh Dung chuyển từ hồng sang xanh.

Biết mình lỡ lời, Mộc Hãn thầm tức hận không thôi. "Thích đến tận cùng sẽ sinh ra ham muốn, người bình thường nào cũng vậy mà." Mộc Hãn chỉ còn cách kiên trì giải thích

" Quay về giường cậu ngủ đi, về sau cấm ngủ cùng tôi, cũng không được tới gần, tóm lại là không được làm tất vả những chuyện mập mờ." Tạ Khinh Dung không thương lượng nói thẳng.

" Dung Dung quả thật rất chán ghét khi gần tớ sao?" Mộc Hãn giãy dụa nói, chẳng lẽ chuyện ăn vụng đậu hũ không thể nào làm nữa ?! Nghĩ đến đây, sắc mặt Mộc Hãn chuyển xấu.