Trương Tiêu Phan di chuyển ở trên đường cái của Thiên La phường thị không đến nửa canh giờ thì Trương Tiêu Phan phải dừng lại vì phía trước hắn có nhiều người đang tập trung, không biết vì lý do gì mà họ tập trung ở ngay đường cái chính của Thiên La phường thị.
Trương Tiêu Phan lập tức thi triển “Ngự Phong Quyết”, rất nhanh hắn xuất hiện ở chỗ đông người đó, sau đó hắn sử dụng “Thiên Nhãn Thuật” vì hắn muốn biết nguyên nhân gì mà tại sao có nhiều người tập trung ở đây vậy. Thị lực của Trương Tiêu Phan được phóng đại, giúp cho Trương Tiêu Phan nhìn rõ được bên trong, do sử dụng “Thiên Nhãn Thuật” cho nên Trương Tiêu Phan nhìn thấy một vài tên nam tử tu sĩ đang hành hạ một thiếu nữ mặc một kiện phục rách nát, có hai chiếc tai dài màu xanh lục, khuôn mặt của vị thiếu nữ rất xinh đẹp nhưng không biết nguyên nhân gì mà vị thiếu nữ này bị bọn nam tu sĩ kia hành hạ nhỉ.
Trương Tiêu Phan dừng việc thi triển “Thiên Nhãn Thuật”, hắn sau đó chạy vào bên trong đám đông và tiến đến ôm lấy thân thể của vị thiếu nữ đó sau đó ngẩng đầu lên nhìn bọn nam tu sĩ hành hạ vị thiếu nữ đó rồi cất tiếng nói: “Cô gái này làm sao bị các ngươi hành hạ, cho dù cô ấy không phải là nhân tộc đi nữa thì các ngươi cũng không có quyền được phép hành hạ một sinh linh thuộc một chủng tộc khác. Phải chăng các ngươi đã quên mất nhân tộc và một số chủng tộc khác có thù oán với nhau, tại sao lại đổ thêm dầu vào lửa vậy.”
“Ta thích thì hành hạ đó, sao nào, có giỏi thì ngươi bảo vệ cô ta xem. Cẩn thận bọn ta có thể hành hạ ngươi đến chết nếu như ngươi dám đứng ra bảo vệ cho cô ta. Ngươi chọn cô ta hay chọn bản thân mình.” Một nam tử tu sĩ khoảng mười bẩy, mười tám tuổi ăn mặc vô cùng sang trọng nhìn Trương Tiêu Phan một hồi sau đó cất tiếng nói với Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan nghe được lời nói của vị nam tu sĩ này xong liền nhìn thiếu nữ mà mình đang ôm một hồi sau đó cất tiếng nói với vị nam tử tu sĩ đó: “Ta lựa chọn bảo vệ vị thiếu nữ này, các ngươi nếu dám động một ngọn tóc của cô ấy coi chừng ta lấy mạng các ngươi, cho dù đằng sau các ngươi có người bảo vệ đi nữa thì ta nhất định nói được thì làm được.”
“Rượu mời không muốn uống lại thích uống rượu phạt. Ta xem ngươi có thể chống cự bao lâu, người đâu, đánh chết hắn ta cho ta sau đó xử lý con ả kia sau.” Vị nam tu sĩ đó cất tiếng nói với Trương Tiêu Phan đồng thời nói với người của mình sau khi hắn nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan.
Những người đi theo vị nam tu sĩ đó không lâu sau đánh lấy Trương Tiêu Phan, Trương Tiêu Phan không màng đến đau đớn sử dụng khí vận chi lực bảo vệ cơ thể của vị thiếu nữ có đôi tai màu xanh lục kia, một ngụm máu không lâu sau phun ra khỏi miệng của Trương Tiêu Phan.
Thiếu nữ thấy Trương Tiêu Phan thổ huyết vì bảo vệ mình, trong lòng nàng cảm thấy rất buồn vì không có thực lực mạnh cho nên mới bị những vị nam tu sĩ khác bắt nạn, ngoài ra nàng còn rất ân hận khi để cho một nam tử phải thổ huyết khi bảo vệ lấy bản thân nàng. Thiếu nữ liếc nhìn kẻ ra lệnh cho bọn chư hầu tấn công lấy nam tử đang bị trọng thương do bảo vệ lấy nàng, liền triệu hồi pháp bảo của mình, ngay lập tức từ trên bầu trời xuất hiện một cái thanh kiếm màu tím phóng thẳng đến trước mặt vị thiếu nữ đó. Thiếu nữ cầm lấy thanh kiếm màu tím chĩa thẳng vào kẻ đã ra lệnh cho vài tên chư hầu đánh đập Trương Tiêu Phan, thiếu nữ không lâu sau liền cất tiếng: “Ai cho ngươi dám động đến chàng hả. Con kiến kia, có tin ta làm cho ngươi hồn phi phách tán luôn không, cái thanh kiếm này của ta lâu rồi không chém người rồi, ngươi là người đầu tiên làm ta tức giận đó. Ta không biết kẻ đứng đằng sau ngươi là ai, nhưng động đến chàng chỉ có một con đường đó là chết.”
“Thiên Nguyệt. Nàng đừng động đến sát tâm, ta không sao đâu.” Trương Tiêu Phan cất tiếng nói khi hắn thấy vị thiếu nữ này nổi lên sát tâm muốn giết kẻ đã bảo bọn tay chân ra tay với hắn.
Thiếu nữ nghe được giọng nói quen thuộc liền thu hồi thanh kiếm của mình, sau đó nàng quay sang nhìn Trương Tiêu Phan một hồi rồi hôn lấy môi Trương Tiêu Phan ngay trước mặt mọi người. Hắn cũng đáp trả lại nụ hôn của vị thiếu nữ, hai người hôn nhau say đắm và sau một thời gian thì cả hai người nhanh chóng đứng dậy. Trong quá trình bị mấy tên đi theo vị thiếu gia kia đánh, Trương Tiêu Phan dùng khí vận chi lực bảo vệ lấy những nơi trọng yếu của mình, cho nên vết thương vừa rồi của hắn chỉ là một vết thương nhẹ.
Thiếu nữ thấy Trương Tiêu Phan không có bị làm sao, liền nhanh chóng biến mất khỏi trước mặt Trương Tiêu Phan và những người đang có mặt ở tại đây. Còn Trương Tiêu Phan thì sau đó tiếp tục di chuyển ở trên đường cái của Thiên La phường thị.
Vị nam tử mặc quần áo trang trọng nhìn hướng di chuyển của Trương Tiêu Phan một hồi sau đó dẫn người của mình rời đi, những người khác thấy nhóm người của vị thiếu gia kia rời đi thì cũng tản ra, không lâu sau trên đường cái chính của Thiên La phường thị có nhiều người đang di chuyển mà những người đang di chuyển ở trên tuyến đường này không biết tại đây vừa rồi có một vụ chém giết suýt xảy ra, nếu vị thiếu niên bảo vệ lấy thiếu nữ có đôi tai màu lục dài ngăn cản bằng lời khuyên thì rất có thể tuyến đường này sẽ thực sự xảy ra một vụ chém giết ngay ở trong Thiên La phường thị.
Vũ Linh Cẩm lòng ngực nhói đau khi thấy Trương Tiêu Phan bị thương chỉ vì thay thiếu nữ có đôi tai dài màu xanh lục chịu những đòn đánh của vị nhóm người đó. Vũ Linh Cẩm quan sát từ đầu đến cuối, nàng định ra tay cứu vị thiếu nữ đó nhưng không ngờ nàng thấy Trương Tiêu Phan ra tay cứu lấy vị thiếu nữ đó, nàng còn tận mắt chứng kiến vị thiếu nữ đó triệu hồi ra một cái pháp bảo mạnh mẽ để ép lấy bọn chúng tha cho Trương Tiêu Phan. Không lâu sau Vũ Linh Cẩm và vị nữ tử ở bên cạnh mình tiếp tục hành trình đến nơi diễn ra thăng tiên đại hội vào chiều nay do các thế lực mạnh trong Vân Việt Quốc tổ chức ở Thiên La phường thị.
...
Vị thiếu nữ mà Trương Tiêu Phan vừa rồi cứu gọi là Ái Thiên Nguyệt, một tinh linh thuộc chủng tộc hiếm thấy ở Linh Giả thế giới là Tinh Linh tộc. Ái Thiên Nguyệt rời khỏi gia tộc, đi ngao du ở trong Linh Giả đại lục, trải qua một thời gian dài cuối cùng Ái Thiên Nguyệt dừng chân ở Thiên La thành. Cái áo mà Ái Thiên Nguyệt đang mặc bị rách do nàng bị một chỉ ngũ cấp yêu thú Phong Linh Điêu tấn công lúc nàng đi qua lãnh địa của nó. Lý do nàng bị nhóm nam tu sĩ đó hành hạ là do nàng đi không nhìn đường, va chạm với nam tu sĩ là thiếu gia của một gia tộc nào đó ở Thiên La thành nhưng không có xin lỗi cho nên bị nam tu sĩ đó trả thù bằng việc sai người hành hạ nàng mà những vị tu sĩ khác thấy vậy không có ra giúp đỡ nàng, trơ mắt nhìn nàng bị người ta hành hạ, may mà nàng gặp được Trương Tiêu Phan cho nên nàng mới thoát khỏi cảnh bị bọn họ hành hạ, có điều nàng lại để cho Trương Tiêu Phan bị trọng thương.
Quay trở lại chỗ Trương Tiêu Phan, sau một thời gian dài di chuyển thì Trương Tiêu Phan xuất hiện ở bên cạnh một cái gian hàng mà chủ nhân của gian hàng đó là một thanh niên, khá trẻ tuổi khoảng hai mươi hai tuổi. Trương Tiêu Phan nhìn chủ nhân của gian hàng này một lúc sau đó cất tiếng nói: “Không biết vị đạo hữu này bán gì nào?”
“Tại hạ bán các loại linh quyết, linh kỹ, võ quyết, võ kỹ. Công pháp của võ giả và tu tiên giả đều xuất hiện ở gian hàng của tại hạ. Ngoài ra tại hạ còn bán một số loại linh phù, dược liệu và đan dược nữa.” Chủ nhân của gian hàng này nói với Trương Tiêu Phan.
Trương Tiêu Phan nghe chủ nhân gian hàng này nói liền nói: “Vậy đạo hữu lấy đồ ra đi.”
Vị thanh niên nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan liền lấy ra nhiều loại công pháp chính và công pháp phụ của hai loại hệ thống tu luyện, đặt ở trên mặt một cái tấm vải. Trương Tiêu Phan liếc nhìn toàn bộ đồ vật bên trên tấm vải một hồi sau đó Trương Tiêu Phan cầm lấy một cái ngọc giản lên xem xét, không lâu sau hắn thu hồi thần thức của mình ra khỏi ngọc giản đó, mở miệng nói với vị thanh niên này: “Tại hạ lấy cái ngọc giản này, trước mắt tại hạ xem xét thêm, những công pháp chính và công pháp phụ của hai loại hệ thống tu luyện phù hợp với tại hạ thì tại hạ lấy. Hoặc đạo hữu có thể bán tất cả chúng cho tại hạ, đạo hữu muốn bao nhiêu linh thạch thì tại hạ trả cho đạo hữu từng đó viên linh thạch.”
“Hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch cho toàn bộ đồ vật ở trên mặt đất này. Dù sao đó là đồ mà tại hạ thu hoạch được ở bên trong một cái bí cảnh từ thời viễn cổ, chỉ là tại hạ hiện giờ rất thiếu linh thạch cho nên tại hạ mới bán chúng với một giá rẻ như vậy.” Vị thanh niên đó nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan liền không chút nào do dự nói.
“Vậy tại hạ trả cho đạo hữu hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch.” Trương Tiêu Phan nói cho vị thanh niên đó biết sau khi hắn nghe được giá cả từ miệng của vị thanh niên này.
Trương Tiêu Phan nói xong liền từ trong nhẫn giới chỉ của mình lấy ra hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch, sau đó đưa cho vị thanh niên rồi thu lấy toàn bộ đồ vật ở trên tấm vải vào trong nhẫn giới chỉ, không lâu sau trên tấm vải không còn một loại đồ vật nào.
Hắn chào tạm biệt vị tu sĩ đó rồi tìm lấy chỗ nghỉ ngơi cho buổi trưa ngày hôm nay, khoảng một khắc sau hắn tiến vào bên trong một cái khách sạn gọi là Thảo Anh khách sạn. Hắn sau khi thuê được phòng trọ liền đi trở về phòng của mình, rất nhanh hắn về đến phòng trọ mà hắn thuê, sau đó hắn ngồi lên một chiếc giường, rất nhanh thân thể của hắn ngồi yên vị ở trên chiếc giường đó.
....
Cầu bình luận, cầu gợi ý và đánh giá tác phẩm của các vị độc giả.
Tại hạ gửi thông tin tài khoản ngân hàng của tác cho quý vị, để ai có lòng hảo tâm có thể ủng hộ cho tại hạ. Tại hạ rất cảm ơn những tấm lòng vàng của các vị, và thông báo cho các vị biết ở cuối mỗi chương truyện.
Họ và tên: Trương Thành Đô
Số tài khoản ngân hàng: 102696223
Ngân hàng: Vietcombank.