Dưới sự chăm sóc bởi đôi bàn tay của Trương Tiêu Phan, vòng một bự của Huyền Linh Hương trở lên cương cứng hơn, Trương Tiêu Phan bóp rất đã mặc dù chỉ mới xoa bóp ở bên ngoài lớp vải bao phủ lấy toàn bộ cơ thể của Huyền Linh Hương.
Trương Tiêu Phan sau khi dừng việc xoa bóp vòng một bự của Huyền Linh Hương liền nhìn xung quanh phòng, hắn vẫn phát hiện cả mười vị nữ tử đó không có rời đi, hắn ngay sau đó tiến hành cởi bỏ bộ y phục mà Huyền Linh Hương đang mặc ở trên người. Không lâu sau, kiện y phục đó đã bị Trương Tiêu Phan cởi ra, giờ trên người của Huyền Linh Hương còn sót lại hai thứ đồ vật đó là cái yếm đỏ bảo vệ hai quả bưởi to bự và quần lót màu lục bảo vệ lấy vùng tam giác thần bí của Huyền Linh Hương. Ánh mắt của Trương Tiêu Phan nhìn chằm chằm vào thân thể của Huyền Linh Hương, hắn nhìn một hồi rồi tiếp tục kích thích lấy cơ thể của Huyền Linh Hương.
Sau một thời gian dài kích thích cả hai chỗ của Huyền Linh Hương, hắn cởi bỏ lấy cái yếm mà Huyền Linh Hương dùng bảo vệ lấy hai quả đào bự của mình, rất nhanh trên người của Huyền Linh Hương chỉ còn sót lại một thứ đó là cái quần lót màu lục đang làm nhiệm vụ bảo vệ thứ đó của Huyền Linh Hương. Hắn lập tức bú một bên vú, hắn bú bên vú phải của Huyền Linh Hương trong khi đó một tay của hắn bóp lấy vú bự trái còn tay còn lại thì luồn qua khe quần lót xoa bóp trực tiếp thứ đó của Huyền Linh Hương. Âm thanh rên rỉ của Huyền Linh Hương vang vọng khắp căn phòng, làm cho mười vị nữ tử xem trực tiếp phải bất ngờ trước sự rên rỉ của Huyền Linh Hương, họ cảm nhận được cả cơ thể của họ nóng bừng lên, họ biết cả cơ thể của mình đang bị kích thích cho nên họ không nhịn được nữa trực tiếp tự xử ngay trong căn phòng của Huyền Linh Hương.
Một lúc lâu sau, Trương Tiêu Phan rút tay ra khỏi thứ đó của Huyền Linh Hương, hai ngón tay của bàn tay phải của hắn xuất hiện ít dịch nhờn mà thứ đó của Huyền Linh Hương tiết ra do hưng phấn. Ngay sau đó Trương Tiêu Phan lập tức liếm số dịch nhờn đó, hắn sau đó cởi bỏ chiếc quần lót màu lục đó, rất nhanh thân thể không mảnh vải che thân của Huyền Linh Hương xuất hiện ở trước mặt Trương Tiêu Phan, ánh mắt của hắn nhìn vào thứ đó của Huyền Linh Hương và trong đôi mắt của Trương Tiêu Phan xuất hiện vẻ mặt giật mình bởi vì lớp lông mu bao phủ thứ đó của Huyền Linh Hương, không phải là màu đen giống như màu lông mu của các vị nữ nhân khác của Trương Tiêu Phan và những người phụ nữ khác trong khắp chư Thiên vũ trụ mà thay vào đó là toàn bộ lông mu màu đỏ; có vẻ như cái đó của hắn đã phản ứng rất mạnh khi hắn cứ nhìn chằm chằm vào lớp lông mu màu đỏ bảo vệ thứ đó của Huyền Linh Hương.
Trương Tiêu Phan nhìn thứ đó của Huyền Linh Hương một hồi lâu sau đó cởi bỏ y phục mà hắn đang mặc, đây là lần thứ hai hắn cởi bỏ y phục trong ngày hôm nay, rất nhanh thân thể không mảnh vải che thân của Trương Tiêu Phan xuất hiện ở trước mặt Huyền Linh Hương. Còn Huyền Linh Hương thì sau khi nhìn thấy cái đó bự của Trương Tiêu Phan liền thầm nghĩ: “Không biết thứ đó của chàng có đút được vào trong cái này của mình không, nhìn thứ đó của chàng làm cho toàn bộ cơ thể của mình trở lên kích thích tột đỉnh vậy. Không được rồi Dục Tình Mãnh Hỏa đang tác oai ở trong cơ thể của mình rồi, mình rất muốn thứ đó của chàng đâm vào trong mình và làm cho mình sướng.”
Huyền Linh Hương suy nghĩ xong liền banh cả hai chân của mình ra để cho Trương Tiêu Phan có thể nhìn rõ được thứ đó của mình. Trương Tiêu Phan thấy vậy liền dùng cả hai bàn tay của mình đem lớp lông mu màu đỏ bỏ sang hai bên mép, hắn ngay sau đó dùng miệng của mình bú cái đó của Huyền Linh Hương, hắn càng bú dịch nhờn càng tiết ra đồng thời âm thanh rên rỉ của Huyền Linh Hương càng vang vọng ở trong căn phòng của Huyền Linh Hương.
Sau một thời gian dài Trương Tiêu Phan kích thích vùng kín của Huyền Linh Hương, thì Huyền Linh Hương lên đỉnh, dịch nhờn phọt ra rất nhiều và làm ướt một mảng của chiếc giường đồng thời phun vào khuôn mặt của Trương Tiêu Phan. Trương Tiêu Phan thấy Huyền Linh Hương lên đỉnh, liền cho c-c bự của mình ở ngay trước cửa âm đạo, di chuyển lướt lên lướt xuống một hồi rồi đâm tọt vào trong âm đạo.
Trương Tiêu Phan sau đó sử dụng “Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh” để hấp dẫn hỏa diễm Dục Tình Mãnh Hỏa ra khỏi người của Huyền Linh Hương thông qua phương thức song tu, hắn sau khi thi triển “Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh” liền ra sức cho cái đó của mình tiến sau vào trong âm đạo của Huyền Linh Hương, Huyền Linh Hương cảm nhận được thứ đó của Trương Tiêu Phan đang chọc liên tục vào chỗ đó của mình liền không nhịn được mà rên rỉ, nàng bắt đầu thấy sướng muốn Trương Tiêu Phan tiếp tục làm cho mình sướng; không lâu sau Huyền Linh Hương thét gào lên vì đau do nguyên âm của nàng đã bị phá bởi con c-c cự của Trương Tiêu Phan, miệng nàng sau đó bị miệng của Trương Tiêu Phan chiếm giữ, cả ba nơi của nàng đều bị Trương Tiêu Phan tấn công.
Dục Tình Mãnh Hỏa cùng với thể chất Dục Tình Thánh Thể ở trong cơ thể của Huyền Linh Hương, đều bị thứ gì đó hấp dẫn, cả hai không lâu sau đều bị thứ đó hấp thu từng chút một và dẫn cả hai ra khỏi cơ thể của Huyền Linh Hương.
...
Hơn một canh giờ sau, Huyền Linh Hương lần thứ hai lên đỉnh và đồng thời là lần đầu tiên Trương Tiêu Phan lên đỉnh, cả hai đồng thời lên đỉnh. Lúc này Dục Tình Mãnh Hỏa và thể chất Dục Tình Thánh Thể đã bị Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh đem ra khỏi cơ thể của Huyền Linh Hương, chuyển vào cơ thể của Trương Tiêu Phan đồng thời chúng bị Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh của Trương Tiêu Phan trấn áp, trong quá trình nó hấp thu chúng thì nó phát hiện ra chúng có linh trí cho nên nó giữ linh trí lại cho cả hai, hơn nữa Dục Tình Thánh Thể không phải là một thể chất mà là Dục Tình Yêu Thảo.
Trong không gian của Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh, có một vị nữ tử mặc y phục kim tím khuôn mặt rất xinh đẹp nhìn vị nữ tử mặc y phục màu đỏ và vị nữ tử mặc y phục màu vàng sau đó cất tiếng nói: “Đây là hình dạng nhân loại của các ngươi sao? Tại sao các ngươi lại cư trú trong cơ thể của Huyền Linh Hương.”
“Phải. Đây là hình dạng nhân loại của chúng ta. Chúng ta không biết nguyên nhân gì mà chúng ta lại ở trong cơ thể của Huyền Linh Hương, lúc đầu chúng ta định tác oai ở bên trong cơ thể của chủ nhân trước nhưng vì khi đó chủ nhân trước vẫn còn bé cho nên chúng ta quyết định đợi cho chủ nhân trước được mười tám tuổi thì chúng ta tác oai ở bên trong mục đích là muốn thoát ra khỏi cơ thể của Huyền Linh Hương, đi tìm người thích hợp làm chủ nhân mới của chúng ta.” Nữ tử mặc y phục màu đỏ nghe xong nữ tử mặc y phục kim tím nói liền cất tiếng nói.
“Ngươi là ai?” Nữ tử mặc y phục kim tím vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục màu vàng cất tiếng hỏi.
“Nếu xét tuổi tác thì ta nhiều tuổi hơn các ngươi, còn nếu xét về thân phận thì ta đi theo chủ nhân mới của các ngươi cũng được rất nhiều năm rồi, đồng thời là một trong những nữ nhân của chủ nhân ta mặc dù ta chưa làm chuyện đó với chủ nhân. Các ngươi muốn làm nữ nhân của ngài không? Các ngươi đã nhìn thấy cái đó của ngài rồi. Ta biết các ngươi đều muốn làm chuyện đó với ngài.”
“Đương nhiên là muốn rồi. Ngươi muốn thì bọn ta cũng muốn, nhưng đợi sau này đi bởi vì chúng ta muốn xem kẻ mà ngươi chấp nhận phục vụ có xứng đáng làm chuyện đó với chúng ta không.” Cả hai nữ tử đều đồng thanh nói với nữ tử mặc y phục kim tím.
Nữ tử mặc y phục kim tím nghe được cả hai vị nữ tử này nói vậy liền nhìn về phía chủ nhân Trương Tiêu Phan của mình, sau đó nàng quay trở lại nói với cả hai vị nữ tử này: “Các ngươi yên tâm, ta không xoá bỏ hoàn toàn linh trí của các ngươi. Nhưng ta nhắc nhở các ngươi một điều, tốt nhất đừng có ở trong cơ thể của ngài tác oai nếu không ta lập tức xoá đi toàn bộ linh trí của các ngươi và đánh các ngươi về bản thể, đồng thời hấp thu toàn bộ lực lượng của các ngươi để cho ngài dùng. Thực lực của ta mạnh hơn các ngươi nhiều, linh trí cũng mạnh hơn các ngươi, đừng để ta giận dữ ra tay với các ngươi.” Nữ tử mặc y phục kim tím nói xong liền đưa một đoạn ký ức vào hệ thống, rồi sau đó biến mất khỏi không gian của nó quay trở lại không gian bên ngoài “Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh”, rất nhanh liền xuất hiện ở không gian bên ngoài của “Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh”...
Quay trở lại Trương Tiêu Phan, hắn không biết được cuộc nói chuyện của ba vị nữ tử thần bí ở trong không gian của “Hỗn Nguyên Tối Thượng Khí Kinh”, hiện giờ hắn đang nghỉ ngơi sau lần thứ ba trong ngày thoát khí. Một hồi lâu sau Trương Tiêu Phan nghỉ ngơi xong, hắn lập tức tỉnh dậy và nhìn mọi thứ xung quanh nhưng không có thấy mười vị nữ tử kia đâu, hắn sau đó mở ra hệ thống kho chứa đồ lấy ra mười một viên Bồi Nhan Đan sau đó đặt chúng ở trước mặt Huyền Linh Hương rồi nói cho Huyền Linh Hương biết tác dụng của Bồi Nhan Đan.
“Mười một viên Bồi Nhan Đan này là phần quà mà ta tặng cho nàng và mười vị nữ tử kia.” Nói cho Huyền Linh Hương biết được tác dụng của Bồi Nhan Đan, Trương Tiêu Phan cất tiếng nói với Huyền Linh Hương.
Trương Tiêu Phan vừa dứt lời liền cất tiếng nói với hệ thống: “Hệ thống, ta hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành chỉ định nhiệm vụ: Chữa trị cho Huyền Linh Hương. Ngoài những đồ vật mà hệ thống khen thưởng lúc trước, hệ thống tặng cho chủ nhân một số đồ vật khác do thời gian hoàn thành chỉ định nhiệm vụ của chủ nhân nhanh chóng, đồ vật mà hệ thống khen thưởng thêm như sau: công pháp “Thuỷ Mộc Vô Song Quyết” một cuốn, pháp thuật Thuỷ Mộc Vô Song Tiễn Thuật một cuốn, pháp bảo cao cấp Thuỷ Mộc Thiên Kiếm một cái, Thuỷ Mộc Kiếm Quyết một cuốn, đệ tử trang phục bản vẽ thiết kế một cái, thân phận lệnh bài thiết kế bản vẽ một cái, Tứ Linh Thánh Thú Trận một bộ cùng với một vạn viên hạ phẩm linh thạch.” Trong đầu của Trương Tiêu Phan không lâu sau vang lên một đạo hệ thống thông báo thanh âm.
Hệ thống thanh âm vừa dứt Trương Tiêu Phan liền sử dụng “Tra Xét Thuật” đối với Huyền Linh Hương, rất nhanh thông tin của Huyền Linh Hương nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt Trương Tiêu Phan. Trương Tiêu Phan lập tức xem xét thông tin của Huyền Linh Hương, hắn không ngờ thể chất của Huyền Linh Hương chính là thuỷ mộc đạo thể và tư chất linh căn của Huyền Linh Hương là thuỷ mộc song linh căn.
“Họ và tên: Huyền Linh Hương;
Tuổi: 20; giới tính: nữ
Môn phái: Vô;
Thế lực: Huyền gia-Thiên La thành;
Thể chất: Thuỷ Mộc Đạo Thể;
Tư chất linh căn: Thuỷ Mộc Song Linh Căn;
Thực lực: Linh Tuyền cảnh lục trọng;
Công pháp: Thuỷ Mộc Quyết;
Pháp thuật: Thiên Nhãn Thuật, Thuỷ Mộc Thương Kích Thuật, Thuỷ Mộc Linh Tiễn Thuật,...
Pháp bảo: Thuỷ Mộc Thần Thương, Thuỷ Mộc Linh Cung.”
...
Huyền Linh Hương tỉnh dậy cầm lấy túi Bồi Nhan Đan mà Trương Tiêu Phan tặng cho nàng và các thị nữ của nàng, sau đó để nó vào trong túi trữ vật của mình rồi cất tiếng nói với Trương Tiêu Phan: “Thiếp cảm ơn chàng đã chữa trị bệnh cho thiếp, giờ bệnh của thiếp khỏi rồi cho nên thiếp có thể nâng cao thực lực của mình mà không phải lo lắng nữa rồi. Không biết chàng đến từ đâu nhỉ?”
“Ta đến từ Vân Nguyên trấn của Vân Việt quốc. Ta không phải một vị tán tu mà là một vị tu sĩ của môn phái Thanh Nguyên Tông, hiện giờ ta là Thanh Nguyên Tông đương nhiệm chưởng môn.” Trương Tiêu Phan nghe xong Huyền Linh Hương nói liền cất tiếng nói.
“Vậy chàng định bao giờ rời khỏi Thiên La thành?”
“Ta sẽ đi vào trong Thiên La bí cảnh tìm kiếm cơ duyên đột phá Linh Tuyền cảnh. Trong lúc chờ đợi Thiên La bí cảnh mở ra thì ta sẽ rời khỏi Thiên La thành một thời gian, lịch lãm rèn luyện.”
“Ba ngày sau ở Thiên La thành có tổ chức một buổi đấu giá hội, trong buổi đấu giá đó có xuất hiện danh ngạch tiến vào bên trong Thiên La khách điếm, ngoài ra còn có một vài loại đồ vật khác.” Huyền Linh Hương nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan, liền cất tiếng nói.
“Cảm ơn nàng đã nói cho ta biết.” Huyền Linh Hương vừa dứt lời, Trương Tiêu Phan liền cất tiếng nói.