Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 9: Sáng Suốt Là Cách Yêu Của Người Thông Minh .




Tôi có một cô bạn, bảo thân thì chắc là chưa đến mức, nhưng nếu bảo không thân thì cũng không phải. Chúng tôi học cùng lớp năm cấp ba và đương nhiên Hà rất xinh đẹp, từng đường nét trên gương mặt thanh tú đều rất hài hòa. Nếu có một khuyết điểm nào đấy trên cơ thể thì có lẽ đó là cô gái rất gầy, cao 1m55 nhưng lại chỉ nặng ba mươi bảy cân, thời điểm nặng nhất là bốn mươi cân.

Hà và tôi lên đại học thì không còn học ở cùng một thành phố nữa, mặc dù học cùng ngành nhưng tôi học ở Hà Nội, còn Hà học ở Thái Nguyên, lâu lắm mới gặp ngoài đời, còn lại chỉ là những cuộc gọi.

Hà không yêu ai suốt những năm cấp ba nhưng vừa lên đại học thì có người yêu, anh người yêu này của Hà không đẹp trai, nhưng được cái cao ráo và gu ăn mặc không tệ, đặc biệt Hà nói anh ta rất tốt với Hà.

Thời gian đầu anh ta, tạm gọi là Thành, luôn quan tâm chăm sóc, nhưng những tháng sau thì không còn như thế nữa, thỉnh thoảng Hà lại gọi cho tôi.



Qua điện thoại là tiếng khóc nấc, khóc đến xé lòng như muốn xé tan ruột gan của ai đó, tôi không hiểu gì thì vội hỏi lại:

"Lại làm sao? Vụ gì?"

Hà vẫn cứ khóc, suốt những năm cấp ba tôi chưa từng thấy con bạn tôi khóc um lên như thế này, cô ấy chỉ hoạt bát, đáng yêu thôi. Hà nước mắt tè le nói với tôi:

"Hương ơi, anh Thành không quan tâm tao nữa, hình như anh ấy có người khác rồi. Giờ tao phải làm sao, tao không muốn mất anh ấy đâu?"

Rồi lại tiếp tục khóc, tôi hơi tức trong mình, vì vốn dĩ tôi cực kỳ sợ người ta khóc, mặc dù biết, là con gái ai cũng có những lúc yếu đuối, kể cả tôi cũng vậy thì tôi vẫn không thích phải nghe người khác khóc, tôi liền khó chịu nói:

"Yêu được thì yêu, không yêu được thì bỏ, khóc cái gì? Người này không tốt thì tìm người khác, không được khóc. Mày còn khóc nữa, tao tắt máy nhé."

Nghe tôi nói thế thì Hà liền cố gắng bỏ đi tiếng khóc của mình, bởi vì tôi rất ít khi cáu giận với người khác, khi tôi cáu lên cũng có chút đáng sợ. Chẳng hiểu sao cứ có chuyện gì liên quan đến tình cảm là chúng nó, mấy đứa bạn và thằng bạn đều sẽ tìm tôi chút bầu tâm sự, hỏi thì đứa nào cũng bảo, mày yêu nhiều nên chắc có nhiều kinh nghiệm.



Tôi ngơ ngác, tôi cũng chỉ yêu nay mới được hai người thôi, lại còn là lên đại học mới yêu nha. Lấy đâu ra kinh nghiệm, nếu có thì chắc là kinh nghiệm từ mấy bộ truyện ngôn tình mà tôi hay đọc như Tổng tài máu lạnh và cô vợ trên danh nghĩa, hôn trộm 99 lần..

Một lúc sao Hà bình tĩnh nói với tôi:

"Tao không biết phải làm sao, tao không muốn mất anh ấy nhưng rõ ràng tình cảm của anh đối với tao đã không còn như trước nữa rồi."

Tôi nghe xong không hùa theo chửi Thành, tôi nghiêm túc đáp: "Yêu mà, ai chẳng phải ngu vài lần. Thực ra không quan tâm như trước, đâu có nghĩa là anh ấy không yêu mày đâu, mày không thể đòi hỏi anh ấy phải kè kè bên mày 24/7 được vì anh ấy còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều thứ phải lo. Cuộc sống này, chẳng bao giờ là màu hường mãi đâu. Nên có lẽ mày đôi khi phải học cách cảm thông nhiều một chút."

Ngày trước khi yêu Hùng tôi cũng giống như Hà bây giờ, luôn muốn anh ấy kè kè bên cạnh mình, tôi lo sợ anh ấy sẽ đi thích người khác và bỏ rơi mình, tôi cũng hay quát mắng Hùng, tôi không tu nổi cái miệng của mình. Sau đó mặc dù anh ấy vẫn tốt với tôi theo cách tôi muốn, nhưng sâu trong ánh mắt hiện lên vẻ miễn cưỡng, không còn là tự nhiên nữa. Rồi sau đó không lâu chúng tôi chia tay, cắt đứt một mối tình toxic khó đỡ.

Hà nghe tôi nói thế thì suy nghĩ, không nói gì nữa và lặng lẽ tắt máy đi. Ngày tháng cứ lại trôi dần trôi từ mùa Đông năm trước đến mùa Hạ năm nay, Hà xuống Hà Nội chơi với tôi một vài hôm, tôi mới hỏi:

"Sao rồi? Chuyện tình của mày và anh chàng kia.."

Hà đáp ngay: "Chia tay rồi, mới cách đây hai tháng thôi, trước đó theo những gì mày nói và tao học cách thông cảm thì bọn tao đã khá lên, nhưng hai tháng trước tao lại phát hiện là mình có một vài cặp sừng trên đầu, thằng đấy yêu con khác. Hỏi lý do tại sao, em không đủ tốt à? Thì thằng đấy trả lời, vì anh thấy em không quan tâm anh như trước, nghĩ em không còn yêu anh nên anh mới tìm người khác. Lúc đó tao cạn lời luôn, thế là chia tay."

Những chuyện này thế mà tôi không hề biết, tôi vỗ vai Hà: "Không yêu được nữa thì chia tay thôi. Đàn ông khó hiểu lắm, quan tâm quá thì nói là gò bó, thoải mái thì bảo hết yêu. Hãy sống cho bản thân nhiều một chút và nhớ Sáng Suốt mới là cách yêu của người thông minh."

Trong vài hôm đó, tôi đi chơi với Hà khắp nơi trong lòng Hà Nội, mua sắm, uống cafe, có lúc lại ngủ như hai con lợn đến xưng hết cả mắt mới chịu dậy. Vài hôm sau Hà về và đến giờ cô ấy vẫn độc thân vui vẻ.