Tôi hôm nay vẫn đi đến trường như mọi ngày, tôi không có phương tiện cá nhân, nên thường xuyên gọi grap. Sẽ không có gì kì lạ, nếu tài xế của tôi hôm nay lại vô tình là người yêu cũ.
Tôi cũng rất bất ngờ, leo lên xe chỉ ngồi im để anh trở đến trường, bỗng tới một đoạn, anh ta lên tiếng: "Hình như trước đây, em chưa từng phải bắt grap đi học?"
Tôi cười trừ, trả lời anh: "Ý anh là lúc nào? Lúc yêu anh ấy hả? Anh đã nghe câu nhiều khi ra đi chỉ vì quá tốt à? Em mới xuống Hà Nội đã yêu anh, anh chăm sóc em rất tốt, chưa từng để em phải đi đến trường bằng grap hay bất kỳ phương tiện gì, nhưng chính em lại không chịu được cái cảm giác ấy, không kể nắng hay mưa anh đều đón đưa em đi học thì sao chứ? Nhưng em không có cảm giác được tự do, cũng không có không gian riêng của mình, em không nói là anh không tốt, chính vì anh quá tốt nên em mới phải rời đi."
Anh ta im bặt, tôi nói tiếp: "Nhớ thời gian khi còn yêu, anh cũng không thoải mái gì, thậm chí còn ngột ngạt đến mức không thở được, đã từng nhiều lần đề nghị chia tay, chẳng qua em níu kéo mà thôi. Giống như em đã nói, dù sau đó anh vẫn tốt với em, nhưng chúng ta không còn thoải mái nữa."
Một lúc sau, anh ta mới lại hỏi: "Bây giờ, người yêu của em có tốt với em không?"
Tốt, có lẽ không bằng anh, nhưng mà anh ấy tôn trọng sự riêng tư của em. Anh ấy không đón em mỗi ngày, lâu lâu mới một lần, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ. Anh ấy không mua cho em từ thứ nhỏ nhặt nhất như anh, nhưng anh ấy lại ân cần theo một kiểu rất khác biệt. Song, tôi không nói ra những điều ấy, xe dừng lại, tôi bước xuống về phía lớp học.
Tôi không hỏi gì về cuộc sống của anh ấy, vì vốn dĩ tôi đã rất ít nói, tôi cũng không có hứng thú với cuộc sống của người khác nhưng tôi nhìn anh ta có vẻ cũng rất tốt, có lẽ là tốt hơn ngày anh và tôi còn yêu nhau.
Chúng tôi chia tay được ba tháng thì tôi gặp người yêu hiện tại, anh ấy không chăm sóc tôi từng tí như Hùng, thậm chí có lúc còn hơi phũ phàng, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích cái tính ấy.
Tôi khẳng định, tôi không ghét người yêu cũ như bản thân nghĩ, nhưng cũng không có cách nào để làm bạn với người mình từng yêu. Hùng và tôi không liên lạc sau khi chia tay vì có tư tưởng giống nhau, không làm bạn với người yêu cũ. Anh ấy hỏi tôi có lẽ cũng chỉ vì tò mò, không hề có ý gì khác.
Trong tình yêu ai yêu nhiều thì người đó thua, có nhiều người luôn đòi hỏi người mình yêu phải tốt với mình vô điều kiện, đến lúc đó lại thấy người ấy thật phiền phức và muốn rời đi.
Trong tình yêu, yêu thôi chưa bao giờ là đủ, nhiều người nghĩ rằng mình đã yêu đối phương rất nhiều và muốn đối phương phục mình vô điều kiện, nhưng lại chưa từng thật sự đứng ở vị trí của người đó mà suy nghĩ. Tôi và Hùng không thuộc trường hợp này. Nói đúng hơn, có lẽ tôi chưa bao giờ suy nghĩ cho Hùng cả.
Hà Nội hôm nay không còn cái kiểu thời tiết cứ tối trời lại mưa nữa, trời nắng rất to, tối lại kèm theo chút gió, nghe chừng là rất mát mẻ, nhưng lại khá oi bức.
Tôi đang học lại môn Giáo Dục Quốc phòng vì chưa qua lý thuyết, tôi chẳng nghĩ là khả năng chém gió của mình lại tệ đến như vậy, nhưng từ lúc trượt môn này thì tôi tin rồi.
Tôi vốn là người thiếu kiến thức sống, có thể nói là nông cạn, bốc đồng, nhưng khi bước sang tuổi hai mươi có lẽ đã dần chín chắn, tôi đọc sách nhiều hơn và ngộ ra nhiều triết lý trong cuộc sống, trong tình cảm cũng được gọi là trưởng thành.
Nhớ Erik có một bài hát tên là "Có tất cả nhưng thiếu anh" trong đó có một câu hát:
"Tình yêu sẽ có những lúc rất sâu đậm, lúc dễ mắc sai lầm, lạ thay đôi khi ra đi chỉ vì quá tốt."
Thực ra câu này rất đúng, khi chúng ta toàn tâm toàn ý vì một người, mọi thứ chỉ muốn người ấy tốt lên và dành tình cảm cho người ấy chân thành nhất, thường họ sẽ có xu hướng rời đi.
Tại sao nhỉ? Rõ ràng chúng ta coi họ là cả thiên hạ, tại sao họ vẫn rời đi?
Có lẽ là vì họ không có cảm giác được hy sinh và cảm thấy rằng chúng ta đang cần đến họ, không có họ thì ta sống không nổi, đau khổ dằn vặt. Suy cho cùng thì tình yêu là phải có sự hy sinh qua lại, chứ không phải một bên hy sinh, bên còn lại thì luôn thờ ơ nhận lấy rồi cho đó là dư thừa. Vãn Tình đã viết một câu rất hay ở trong cuốn "Càng bình tĩnh, càng hạnh phúc" như sau:
"Yêu là trao đi, cũng là đòi lấy, là cần nửa kia và được nửa kia cần đến. Hễ thiếu đi một mặt là tình yêu không còn trọn vẹn."
Hãy yêu một cách thông minh, miễn sao cảm thấy đủ và đúng. Chỉ cần ta thật sự thoải mái là được. Còn không thoải mái thì hãy từ bỏ vì đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi.