Cũng chẳng có ý định sẽ kể ra chuyện này, nhưng biết làm sao đây, vô tình gặp được cũng là duyên mà, phải không?
Hồi trước có một bạn tiktoker thở ra câu nào là trend câu đấy, tớ ấn tượng với một câu nói cái gì mà, Đã bảo là yêu xa, tôi ở Việt Nam còn anh ấy ở bên người khác ấy. Ơ, hình như tớ đã gặp được người đúng với câu nói này.
Nói về bạn này thì thật ra tớ cũng không biết gì về cậu ấy cả, tên tuổi hay gì thì tớ đều không biết, nếu có một điều mà tớ biết về bạn thì đó là bạn ấy có người yêu rồi.
Tớ gặp bạn ấy lần đầu tiên là vào khoảng ba ngày trước, bạn ấy đi cùng bạn gái đi mua quần áo tại chỗ tớ đang làm. Hai bạn mua khá là nhiều đồ, chủ yếu cho bạn gái của bạn ấy.
Thật ra thì không hẳn là mình đang yêu đơn phương hay là mong muốn chiếm hữu gì bạn ấy cả. Nói thật sự thì có lẽ là mình đang bị ấn tượng với bạn ý thôi. Nếu hỏi là ấn tượng ở đâu thì có lẽ là:
Ngay khi bước vào chiếc mắt kính đã làm tớ phải thốt lên là uầy, xịn thế. Sau một lúc khi nhìn rõ hơn thì tớ thật sự ấn tượng với gu ăn mặc của bạn ý, nhất là chiếc tay nghe luôn được đeo trên cổ như một người đam mê nhạc thực thụ.
Nói một chút về phong cách thì chính là kiểu như giới trẻ bây giờ đều thích đấy, áo phông rộng, quần cũng rộng, đi giày thể thao, tóc vuốt vuốt các thứ đó, điều quan trọng là khi nhìn vào bạn ý tớ thấy được hình bóng của Sơn, cách ăn mặc của bạn ấy giống thật sự với Sơn.
Tới hôm nay khi lại một lần nữa bạn ý cùng bạn gái bước vào tớ đã rất bất ngờ, vì đã ấn tượng với bạn ấy từ lần đầu gặp rồi nên tớ nhớ kỹ lắm. Vẫn cái kính đó, kiểu tóc đó đến cả phong cách đó thật sự nhìn rất cuốn.
Viết về bạn ấy một chút thôi, thực ra thì đương nhiên cảm nắng một người lạ là không thể tránh khỏi, tớ nghĩ nhiều người đã từng vô tình bị như vậy. Chỉ cần biết dừng lại đúng lúc đó chính là cách tốt nhất để tất cả chúng ta đều ổn.
Vốn dĩ con người chính là khó hiểu như thế mà, sẽ có những lúc bất chấp tất cả để gây dựng cả một cơ đồ to lớn, nhưng có những lúc suy thôi cũng đủ mệt rồi. Thích một người không sai, gặp một người cũng không sai. Nếu có sai thì đó là sai thời điểm thôi.
Đứa bạn cấp hai của mình vừa nhắn cho mình là đang chuẩn bị yêu ai đó, mình có hỏi:
"Nhà ở đâu, người như thế nào?"
Dương trả lời là yêu xa, là một anh chàng 1m70, quê Sơn La và làm việc ở Hà Nội. Tớ liền phản đối luôn:
"Mày điên rồi, yêu xa làm gì? Chê."
Nói một chút khái niệm về yêu xa, yêu xa là như thế nào? Chính là có người yêu, nhưng thời điểm nào chúng ta cũng một mình, buồn một mình, vui một mình, đến khóc cũng một mình đấy. Khi thời điểm, chúng ta cảm thấy mình nhỏ bé nhất thì người đó cũng không có cách nào xuất hiện bên cạnh được, chưa kể yêu xa chính là những rủi ro.
Bản thân tớ chưa từng học cho mình cách yêu xa, tớ vừa nói là Tôi ở Việt Nam, còn anh ấy ở bên người khác là nói đùa thôi nhé. Hihihih
Theo tớ thì tớ cảm thấy mình không hợp với hình thức yêu đó. Có lẽ vì tớ không có đủ niềm tin cho một mối tình có khoảng cách, cho dù đó là duyên tiền định phải yêu xa thì tớ cũng sẽ học cho mình cách từ chối người đó.
Tớ từng nghe và chứng kiến rất nhiều người yêu xa và tan vỡ vì nhiều lý do khác nhau, từ chấp nhận được đến cũng được và đến không thể chấp nhận được. Lý do được đưa ra nhiều nhất vẫn là không chung thủy, thiếu hơi ấm. Đó là lý do tớ không chọn yêu xa và khi Dương nói yêu xa, tớ phản ứng mạnh.
Đương nhiên không phải tất cả, đó là đa số. Vẫn có một sốt ít khi yêu xa đến với nhau, rất hạnh phúc là đằng khác. Tớ cũng mong là có thể có nhiều người yêu xa đến được với nhau.
Hôm nay tâm trạng tớ rất tốt, tớ cũng không buồn như vài ngày trước đây, có một điều là tớ đang cố gắng từng ngày để có thể sống tốt hơn, yêu bản thân mình hơn sau tan vỡ.
Tớ có một cuốn sách rất hay về tâm lý, tên là Cứ khóc, cứ tan vỡ và trưởng thành, tớ đã đọc nó cách đây khá lâu và nó giúp đỡ tớ khá nhiều trong cuộc sống. Có lúc suy quá thì đành phải chấp nhận quên hết sách viết gì, sau khi bình tĩnh lại từng câu từng chữ lại hiện lên như đã từng đọc rất kỹ.
Tác giả của cuốn sách này có nhiều điểm tương đồng với tớ, cũng là một người từng bị body samming, từng bị cô lập đến mức rơi vào trầm cảm. Sau khi học về tâm lý và bước vào con đường viết lách, cô ấy như được khai sáng và ở thời điểm này đã sống tốt hơn, chí ít là nuôi sống được bản thân không phải phụ thuộc vào gia đình. Chắc cũng là nhờ vào quyển sách đó mà tôi lại viết, tôi đã dừng viết cách đây ba năm rồi, bây giờ lại viết.
Tớ đã đề cập rất nhiều tớ những gì tớ đã trải qua, từ vui đến không vui, chủ yếu là xoay quanh chuyện tình yêu không hồi kết và kết thúc không đẹp. Tớ đã chọn nói về yêu xa cuối cùng và ngắn gọn nhất có thể, tớ nghĩ yêu xa giữ lại được nhau khó gấp mấy và yêu xa khi tình cảm nhạt đi ta cũng không còn tha thiết nữa, vậy ta kết thúc thôi, không yêu nữa, tốt nhất là đừng yêu nữa, hãy ở vậy một thời gian dài để tịnh tâm, đóng cửa trái tim lại để nó không tổn thương nữa.
Trưởng thành và những cuộc gặp gỡ là một tác phẩm lan man về một cuộc tình, về cuộc sống và cũng là về những gì bản thân tớ đã trải qua trong một khoảng thời gian rất dài, cụ thể là khoảng ba năm, từ khi tớ gặp Hiếu, đến lúc gặp Hùng và sau này là cả Sơn nữa.
Trải qua hai mươi ba chương truyện đầu đuôi không rõ ràng, thời gian sắp xếp không từ xa đến gần, có lẽ đến đây sẽ dừng lại ở đây thôi. Ở một câu chuyện khác, tớ sẽ lại cập nhật tình hình của mình. Cảm ơn các đọc giả vì đã luôn theo dõi Tĩnh Dạ Lương Hương từ tháng sáu tới bây giờ nhé.