Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 2: App Hẹn Hò Có Thật Sự Là Không Lành Mạnh




Đã ba năm rồi tôi không cầm bút viết một tác phẩm của riêng mình. Có những lúc trong đầu tôi xáo rỗng không thể nghĩ ra được một từ, thậm chí là một chữ.

Tâm trạng tôi cũng không ổn hơn, nhất là sau khi Nghĩa, người yêu trên danh nghĩa của tôi ra đi bất ngờ và sau kỳ thi trung học phổ thông, tôi lao mình vào kiếm tiền, yêu đương và học theo chương trình đại học nên không tìm thấy hứng thú nữa.

Tác phẩm đầu tiên của tôi là một câu chuyện ngôn tình, cũng viết trên đây, nó là tác phẩm duy nhất được duyệt, thật tuyệt vời đúng không?

Gần đây tôi vào lại Facebook của Hiếu, người tôi chưa bao giờ gặp mặt, anh ta chia tay rồi, chợt tim tôi hẫng một nhịp, những ký ức tôi chôn vùi trong tim kia được bộc lộ ra, tôi như tìm thấy cảm hứng, giúp tôi lại viết. Có thể nói Hiếu là người khiến tôi dừng viết, cũng là người khiến tôi trở lại.

Như đã nói, hiện tại tôi không độc thân, tôi có người yêu, nhưng tôi vẫn có cho mình một khoảng không gian riêng, đó là một app hẹn hò. Có nhiều người sẽ nghĩ có người yêu rồi, tôi lên app hẹn hò để làm gì? Không gì cả, chỉ là tôi cô đơn, không có ai tâm sự, nói đúng hơn, có những lời từ tận đáy lòng không có cách nào tâm sự với người khác, litmatch giống như một không gian riêng để viết ra những lời tâm sự, chứ thực chất tôi không có ý định hẹn hò qua mạng và sau này cũng thế. App hẹn hò không xấu cả bản chất hay đặc điểm của nó, thậm chí nó giúp chúng ta tìm được nhiều bạn bè hơn, cũng có thể tìm được cả một nửa của mình, cũng giống như việc tôi đã tìm được Hiếu trên đấy. Hiếu như một vạt nắng lướt ngang qua cuộc đời tôi, tôi mong sau này cũng sẽ như thế. Nói cho cùng, app không xấu, nếu có xấu thì đó là mục đích của người dùng nó không được trong sáng mà thôi.

Tôi không chơi tinder vì tôi biết nó thật sự không lành mạnh, không phù hợp với một người không độc thân như tôi, đương nhiên tôi không ghét bỏ nó vì có rất nhiều người khác cần nó, tôi không cần không có nghĩa là người khác cũng không. Tôi đồng thời, không đánh giá ai cả, những người chơi cũng không xấu.

Tôi từng có một mối tình một đêm đầu đời.

Tôi viết bài này không nhằm mục đích khuyến khích các bạn trẻ làm theo mà không quý trong bản thân mình. Tôi viết nhằm mong muốn ai đọc được bài này hãy biết đề phòng những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra với bản thân. Tôi không mong muốn ai phải nằm trong trường hợp tôi đã từng trải qua.

Khi ấy tôi mới mười tám tuổi, anh ta là sinh viên năm tư của một trường cao đẳng trên địa bàn quận Hai Bà Trưng. Chúng tôi đều đi làm thêm cùng một chỗ và vô tình thân thiết, tôi coi anh ấy như một người anh trai và đối xử hết lòng, nhưng một đêm say đã cướp đi sự thanh thuần ấy.

Tôi không muốn đào sâu vào quá khứ đau thương của mình, nhưng cũng không muốn nhiều em trẻ lại rơi vào trường hợp đó, đừng tin người quá, sẽ thật khó để chấp nhận điều ấy.

Sau đó tôi không gặp lại người ấy, tôi ghét anh ta, tôi nghỉ việc. Nhưng không có cách nào rửa đi được vết nhơ tôi đã trải. Sau này các mối quan hệ của tôi cũng gặp nhiều vấn đề, vì sự việc ấy. Thật khó để quên đi.

Đó là một cuộc gặp gỡ, trong hàng nghìn cuộc gặp gỡ, không phải cuộc gặp nào cũng tốt, nhưng không phải lần nào cũng xấu, nhưng sẽ có những cuộc gặp gỡ khiến ta chất chứa yêu thương, nhung nhớ nửa đời người. Cuộc gặp nào cũng đáng được trân trọng, giống như vạt nắng cuối trời len lỏi qua tán lá, nhưng nó rất đẹp và thật đáng nhớ.

Có một cuộc gặp mà gần đây tôi suy nghĩ về nó rất nhiều, nhiều đến mức khi tôi nằm mơ cũng gặp nó. Đó là cuộc gặp gỡ của tôi và Phương Anh, Phương Anh là một cô gái rất xinh đẹp, nhìn rất dễ thương và đặc biệt là tính cách hào phòng của chị có thể kết bạn được với rất nhiều người.

Lần đó tôi đang tìm việc làm thêm thì gặp Phương Anh đang tuyển dụng nhân viên, tôi liền update vào vị trí nhân viên bán hàng của cơ sở đó.

Lúc đầu tôi rụt rè lắm, mà sau này mới biết Phương Anh tính tình hào sảng, lại rất hay ở bên tôi khi tôi buồn, cãi nhau với người yêu nên tôi thân với chị ấy lúc nào không hay.

Phương Anh là một người con gái bản lĩnh, bản lĩnh ở chỗ chị ấy có thể một mình nuôi em gái học hành, học thêm cả tiếng Anh. Bố mẹ Phương Anh thì đã qua đời từ nhiều năm về trước, chị ấy chỉ hơn tôi một tuổi, nhưng trong khi tôi đang đau khổ vì tình yêu thì cô ấy đã lao mình vào kiếm tiền.

Phương Anh không luỵ tình, cô ấy có cách rất riêng để những người đàn ông xung quanh đều muốn được che chở cho, mặc dù Phương Anh không có cơ thể hoàn hảo, cũng không đẹp như hoa hậu, nhưng lại rất thu hút.

Trong một khoảng thời gian rất dài sống ở thành phố này, tôi không có quá nhiều bạn, sự xuất hiện của Phương Anh như một vạt nắng cuối trời, soi long lanh trên mặt hồ tĩnh lặng, len lỏi vào tâm trí tôi.

Bây giờ tôi đã nghỉ ở chỗ làm cũ, Phương Anh cũng vậy, thỉnh thoảng chúng tôi hay rủ nhau đi dạo hồ Tây, ngồi tâm sự bên đường. Có thể nói giữa dòng đời vội vã, chúng tôi gặp được nhau như một kỳ tích. Nếu Phương Anh là một người con trai, tôi sẽ yêu chị ấy thay vì yêu một người làm tôi khóc.