Trưởng Thành Và Những Cuộc Gặp Gỡ

Chương 14: Ngày Mai Khi Trời Sáng Anh Sẽ Không Còn Là Bình Minh Của Em




Gửi theo gió những tâm sự thật lòng hướng ra biển lớn, gửi tới cả những mối quan hệ đang trên bờ vực phá sản, đến cả những cặp đôi đang yêu xa hay quấn quýt mỗi ngày.

"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy

Ta có thêm một ngày để yêu thương."

Còn với riêng cuộc tình này, em muốn nói với anh cũng một vài điều nho nhỏ, những cái mà vốn dĩ người ta phải làm khi yêu nhau, không phải là trách nhiệm, nó chỉ là sự ngầm hiểu trong tình yêu, anh sẽ nghĩ em thật là nhiều chuyện và khó tính, khó chiều, muốn anh phải cân bằng mọi thứ để yêu em và rồi lúc nào đó anh sẽ thốt ra câu là, cảm thấy không yêu được nữa thì chia tay đi, Nhưng:



Vốn dĩ là trên đời này chẳng có cái gì gọi là công bằng đâu anh à. Em có thể đến vào một ngày mùa Đông giá rét thì cũng không ngại rời đi một ngày trời ửng nắng.

Em không thuộc tuýt người chung tình theo kiểu sẽ làm tất cả vì ai đó nhưng cũng chẳng thuộc loại người dễ rời đi.

Nói sao nhỉ? Em thấy gì trong mối quan hệ của chúng ta?

"Anh biết em thấy gì không? Em nghĩ ngoài tủi thân ra còn có cả sự thèm khát nữa? Em thèm cái cảm giác được yêu thương, được dỗ dành cũng như được đưa đón mỗi ngày. Em không nói là anh chưa từng yêu thương em, chưa từng dỗ dành hay chưa từng đưa đón, em chỉ muốn nói những điều đó đã rất lâu rồi không xảy ra. Có lẽ em cũng không thể trách anh được, bởi vì vốn dĩ theo thời gian mọi thứ rồi sẽ thay đổi, anh của bây giờ đã không còn là chàng trai đáng yêu mà em gặp trên lớp Lý Sinh vào buổi sáng thứ ba cuối Đông, em cũng không còn là cô gái bám lấy anh để nói chuyện cả buổi nữa. Thời gian đã đưa anh và em đi quá xa đúng không?

Em không nói theo thời gian chúng ta đã trưởng thành hơn đâu, thực ra thì vẫn như thế. Anh vẫn là một chàng trai có gương mặt tròn cùng cặp kính cute, em vẫn khắc khổ như vậy. Nhưng khác ở chỗ, anh và em đã là người yêu, Những thứ có được dù có quý giá đến đâu, lâu dài cũng trở nên tầm thường.



Dạo này em và anh ít nói chuyện hơn, những cuộc gặp cũng dần thưa thớt, đến cả tin nhắn và cuộc gọi trên messenger cũng trở nên hiếm dần, ừ thì em không nghĩ là anh có người khác, bởi dĩ trên đời này có quá nhiều sự lựa chọn, nếu anh thật sự đến với người khác thì em cũng không có cách nào cản được mà. Thế theo anh, em có đang muốn tìm tới người khác không?

Có chứ, rất nhiều lúc em tủi thân khi sống trong cái thành phố đông đúc, chật vật này. Có lúc em thật sự muốn khóc thật to nhưng cũng chẳng hiểu sao em không rơi được giọt nước mắt nào, em muốn có người để tâm sự những có vẻ anh không có thời gian cho em, em muốn có ai đó chia sẻ, em muốn tìm ai đó có thể cùng em chia sẻ những buồn vui của cuộc sống.

Nói những điều này có lẽ anh sẽ trách em là em không hiểu cho anh, anh có bao nhiêu việc phải lo, bao nhiêu thứ phải làm, làm sao anh có thể chăm lo cho em từng chút được. Anh à, không ai bận đến mức không có năm giây nhắn cho người yêu một câu hỏi han, không ai mệt tới nỗi không báo được với em là anh về rồi. Đến cả người lạ còn làm được điều đó, sao anh lại không thể nhỉ? Hay chính vì họ là người lạ nên mới quan tâm đến cảm xúc của một người lạ, còn người trong cuộc thì có hay không cũng chỉ là hình thức thôi.

Có những lúc em ước mình có thể đủ kiên nhẫn, mạnh mẽ và cả dũng cảm để rời khỏi cuộc tình này, nhưng em đã thử không dưới một lần và nó không thành công như em mong đợi. Em biết là anh và em đều rất mệt trong mối quan hệ này, một người quá kiểm soát và một người quá khao khát được tự do sẽ chỉ khiến cả hai mệt mỏi, hay là thêm một lần nữa để em thử thách bản thân, anh và em tách nhau ra nhé, có thể vào mỗi buổi chiều em sẽ không thể thấy được câu nhắn:

" Anh dậy rồi nhé. "

Anh sẽ không phải nghe những câu bắt nạt:

" Anh có dậy không thì bảo? Anh có dừng chơi game đi ngay không? "

Thì cũng phải cố gắng thôi. Làm gì có ai yêu mãi một người, coi như lần chia xa này là em giải thoát cho anh và cũng là thả tự do cho em. Vào ngày mai khi tỉnh giấc, anh sẽ không còn là bình minh của em nữa. Ở trong mối quan hệ này em cũng sẽ không còn tủi thân, không còn khao khát. Biết đâu rồi anh và em sẽ tìm được một người phù hợp với mình hơn, người đó không làm em tủi thân trong mối quan hệ và người đó cũng không cấm cản anh làm những gì mình thích."