Cũng may nhóm mười vạn người chim đầu tiên lao tới Phỉ Thúy quá nhanh, ba mươi vạn tên ở phía sau còn chưa có lên đường, nếu như bọn hắn cũng cùng lúc tiến công, Phỉ Thúy lại vừa vặn xuất hiện ở bên trong nhóm Thiên sứ. Vậy thì hiệu quả kia, khà khà, tuyệt đối là rung động. Đáng tiếc, cảnh tượng này không thể xuất hiện được, bần đạo cũng hơi tiếc nuối, thế nhưng, dù sao chỉ một lần đã âm hiểm hạ rớt mười gã Thiên sứ chiến tướng, ta đây rất là hài lòng.
Hiện tại bần đạo đứng ở trên đỉnh đầu Phỉ Thúy, mắt nhìn xuống toàn bộ chiến trường, tình cảnh vô cùng thê thảm của nhóm Thiên sứ đều nằm ở trong tầm mắt. Tâm tình bần đạo tương đối thư sướng, cho nên quay sang định chơi tên Lặc Đức một đòn tâm lý. Gã này vừa nhìn thấy Phỉ Thúy xuất hiện đã bị hù dọa kinh hãi không nhẹ, ba chân bốn cẳng lui về phía sau chục thước, hắn thật sự bị khí thế của Phỉ Thúy áp chế rất lớn.
"Lặc Đức, ta vẫn nói lại câu nói kia, chừng nào ngươi có thể đánh bại tiểu cô nương kia, à, nói chuẩn xác là cái cây kia, thì ngươi mới có tư cách khiêu chiến ta." Bần đạo mỉm cười nói.
"Khốn kiếp, có ngon ngươi đánh bại nó cho ta xem đi?" Lặc Đức căm tức nói: "Ngươi có thể đánh thắng nó ta lập tức nhận thua. Loại biến thái thế này ai đánh thắng được? Ngươi rốt cuộc là tìm được ở đâu chứ?"
"Ha ha, ta đây phải đánh bại nó mới thu phục được đó." Bần đạo cười nói: "Ngươi còn không mau nhận thua đầu hàng cho rồi?"
"Ta nhổ vào..." Lặc Đức khinh thường nói: "Ai mà không biết Thần ngữ giả được thần ban cho năng lực thu phục một loại thực vật làm sủng vật vô điều kiện, căn bản không cần chiến đấu gì cả, làm như ta ngu ngốc hả? Tin ngươi mới là lạ đó."
"Ha ha, thì ra các hạ không có ngốc nha?" Bần đạo cố tình kinh ngạc nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
"Ngươi đi chết đi ~!" Lặc Đức bị ta chọc giận sôi gan. Hắn nắm chặc hai tay, oán hận không thể lập tức xông lên cùng ta đánh một trận. Nhưng khi nhìn lại Phỉ Thúy ở dưới chân ta, hắn cuối cùng vẫn không có can đảm lao tới đây, chỉ có thể đứng ở một bên mà hờn dỗi. Tập trung quan sát tình thế trên chiến trường.
Phỉ Thúy xuất hiện không thể nghi ngờ là đã phá vỡ thăng bằng lực lượng giữa hai bên, có một mình hắn cũng đủ giữ vững quan ải, dù có bao nhiêu vạn người chim đi nữa cũng đừng mong đột phá chính diện. Đã vậy hắn còn quá cao, không chỉ che chở chính diện Thượng Hải thành ở trên mặt đất một cách vững chắc. Ngay cả Thiên Không Chi Thành ở trên trời cũng được hắn hộ vệ bảo đảm một phần tư.
Đối phó với loại quái thú hình thể khổng lồ như Phỉ Thúy, dùng chiến thuật biển người hiển nhiên là một chuyện rất ngu xuẩn, chỉ sợ rằng không công góp vào một trăm vạn Thiên sứ cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn, biện pháp tốt nhất chính là phái ra cao thủ chế trụ hành động của Phỉ Thúy. Nhưng vấn đề ở đây là cấp bậc Phỉ Thúy quá cao, Thiên sứ sáu cánh căn bản không đủ sức, trừ phi là Thiên sứ trưởng tám cánh mới có tư cách đối kháng, hơn nữa còn phải có hai gã trở lên mới được.
Khi mà Lặc Đức đang rầu rỉ đi đâu tìm cao thủ như thế. Không gian bên cạnh hắn lại lóe sáng, sau khi tia sáng tắt đi thì có ba gã Thiên sứ tám cánh dẫn theo năm mươi gã Thiên sứ chiến tướng xuất hiện ở giữa không trung. Lặc Đức nhìn thấy viện quân xuất hiện nhất thời mừng rỡ, vội vàng tiến ra nghênh đón.
Ba vị Thiên sứ trưởng kia là hai nam một nữ, trong đó cô gái có địa vị tối cao, bởi vì nàng đỉnh đạc đứng ở phía trước, hai người khác thì lại cung kính đi theo phía sau. Người này thân cao chừng hai thước, từ thân hình mà nói thì tuyệt đối có thể xưng là mỹ nữ chỉ thua kém Hương Hương một chút mà thôi. Chỉ có điều trên mặt nàng luôn luôn hiện lên một phong thái quý phái xuân ý dạt dào rõ ràng không xứng với thân phận Thiên sứ, giống như là một phụ nhân quý tộc, ừ, hoặc là cái loại góa phụ nam nhân đã sớm chết....
Lặc Đức vừa nhìn thấy nàng liền gấp gáp bước lên phía trước bái kiến, cung kính nói: "Nghênh đón Mai Lặc tiểu thư, đã lâu không thấy, ngài càng thêm mỹ lệ rồi."
"Ha hả, Lặc Đức, miệng của ngươi càng ngày càng ngọt đó." Mai Lặc mỉm cười quyến rũ nói: "Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Hay là nói chính sự trước cái đã."
"Dạ." Lặc Đức nói: "Tiểu thư, ngài cũng đã nhìn thấy, bọn họ đột nhiên xuất hiện một gốc Thụ Yêu cực kỳ cường đại, chúng ta không có cách nào ngăn cản nổi?"
"Ừ, chuyện này ta đã nghe quan trên đề cập tới rồi, ta lần này chính là vì hắn mà tới." Mai Lặc nghiêm nghị nói: "Bởi vì có một loạt sự tình ngoài ý muốn phát sinh, kế hoạch của chúng ta bắt buộc phải điều chỉnh lại một ít, sự xuất hiện của chúng ta đã bại lộ một bộ phận thế lực chúng ta cần ẩn giấu, có lẽ sẽ dọa chạy mục tiêu chủ yếu của chúng ta là nữ thần Tự Nhiên. Thế nhưng bởi vì Thiên Không Chi Thành xuất hiện, cho nên nàng ta đã không trọng yếu, việc cấp bách bây giờ là làm sao để chiếm giữ tòa thành thị này. Lặc Đức !"
"Có thuộc hạ." Lặc Đức vội vàng ứng tiếng.
Mai Lặc hài lòng gật đầu nói: "Ba vị Thiên sứ trưởng các ngươi đồng thời xuất động, ta giao cho đội các ngươi một trăm gã Thiên sứ chiến tướng, tiêu diệt cái gốc Thụ Yêu đó cho ta."
"Dạ." Lặc Đức cùng mấy vị Thiên sứ trưởng cùng nhau đáp ứng.
"Đồng thời, ta sẽ chỉ huy đại quân khởi xướng cường công Thiên Không Chi Thành từ phía dưới, lần này chúng ta sẽ phát động toàn bộ quân đội đi vào, nhất định phải thành công chiếm được Thiên Không Chi Thành." Mai Lặc nói như chém đinh chặt sắt: "Đi đi."
"Dạ." Lặc Đức và mấy vị Thiên sứ trưởng đáp ứng một tiếng, xoay người dẫn binh sĩ ra đi.
Sau đó Mai Lặc lại lớn lối nói với ta: "Tiểu tử, đến tận bây giờ biểu hiện của ngươi vẫn luôn khiến cho chúng ta cảm thấy giật mình. Thế nhưng, một điều rất đáng tiếc chính là cố gắng của ngươi nhất định uổng phí. Ngươi có thể đưa ra Thụ Yêu uy lực cường đại, nhưng mà chúng ta lại có thể lập tức điều tới ba vị Thiên sứ trưởng. So đấu thế lực quân đoàn Thiên sứ chúng ta cho tới bây giờ chưa bao giờ sợ ai cả."
"Ài, tưởng nhiều người chơi không nổi hả?" Bần đạo cười lạnh nói.
"Ha hả, không sai, chúng ta chơi trò nhiều người khiến cho ngươi đỡ không nổi đó." Mai Lặc vui vẻ nói: "Bây giờ là ba đối một, còn có một trăm vị Thiên sứ chiến tướng ở bên cạnh quấy rầy, Thụ Yêu của ngươi mặc dù lợi hại cũng không phải là đối thủ nhỉ? Ha ha, hiện tại dường như nó đã chịu không nổi rồi kìa, có bản lãnh ngươi gọi thêm người đến đi?"
Bần đạo vừa nhìn thì thấy…, quả thế, Phỉ Thúy mặc dù đơn đấu với Thiên sứ trưởng có thể ổn thắng, thế nhưng chống lại ba thì chịu không thấu rồi, huống chi ở xa xa còn có một nhóm chiến tướng đang không ngừng đánh lén. Bọn chúng dù sao cũng là Thiên sứ sáu cánh, pháp thuật nện lên trên thân cây cũng có thể lột một tầng vỏ cây của Phỉ Thúy. Rồi Thiên sứ tám cánh công kích lại càng mạnh mẽ, hoàn toàn có khả năng mở ra một lỗ thủng đường kính vài mét ở trên thân thể Phỉ Thúy. Còn Phỉ Thúy phản kích luôn bị ba tên hợp lực cản phá hoặc né tránh, chung quy không thể làm gì được ba con ruồi chán ghét này.
Ba con ruồi lớn Phỉ Thúy đánh không tới, mà những con nhỏ đều cách ra xa Phỉ Thúy vài dặm không ngừng thi triển các loại cấm chú tiến hành tác xạ viễn trình, chưa bao giờ có ý định tiếp cận cả. Hơn nữa cả đám còn liên hợp lại cài đặt Không Gian Gia Tỏa, phòng ngừa bị Phỉ Thúy dùng pháp thuật không gian kéo qua. Phỉ Thúy không có biện pháp bắt được bọn chúng, trong lúc nhất thời chỉ đành bị đánh không có cơ hội hoàn thủ. Trong tâm tình buồn bực chí cực, Phỉ Thúy từ trước tới giờ khi nào bị thua thiệt nhiều như vậy chứ? Nó giận dữ luôn miệng hống khiếu, cho dù đang tức giận dị thường nhưng lại không có biện pháp nào tốt hết.
"Ha hả." Bần đạo thấy một màn như vậy, đột nhiên cười thành tiếng, nói với Mai Lặc: "Nhiều người quả nhiên rất tốt, nếu như vậy ta đây cũng gọi thêm người đến đây vậy." Nói xong, ta liền thả ra tinh thần ám hiệu trước đó đã ước định, vừa nhìn Mai Lặc cười hắc hắc không ngừng.
Mai Lặc bị ta vừa nhìn vừa cười khiến cho cả người chợt lạnh. Vội vàng nhìn loạn chung quanh, nhưng không hề nhìn thấy viện quân của ta, ngay lúc nàng cho rằng ta đang hù dọa thì dị biến đột ngột phát sinh.
Những gã Thiên sứ chiến tướng đang tập kích Phỉ Thúy bởi vì muốn liên hợp lại bố trí ma pháp trận Không Gian Gia Tỏa, cho nên một đám tập trung lại gần nhau. Còn Phỉ Thúy có phạm vi công kích tương đối lớn, mà bọn họ cũng không dám bay ở trên vùng trời Thượng Hải thành, bởi vì nơi đó còn có Cái Thứ trấn giữ. Trên Thiên Không Chi Thành có tháp phóng tia chớp, cho nên vị trí mà bọn họ tuyển chọn lập trận là ở trên mặt biển.
Lúc mà bọn người kia hưng phấn trút hỏa lực xuống Phỉ Thúy vốn là cái mục tiêu sống khổng lồ. Trong lòng biển dưới chân bọn họ đột nhiên dâng lên vô số gốc thực vật do pháp thuật hình thành, bọn chúng đều có cấp bậc cấm chú trở lên. Có khi là mấy chục cây mâu gỗ, kích thước thô to vài mét có lực trùng kích cường đại, lực lượng đủ để trực tiếp xuyên thấu hai gã Thiên sứ chiến tướng. Có khi là loại giống như thuẫn gỗ với đường kính một thước, cứng rắn hơn tinh thiết vô số lần, nặng tới nghìn cân, chỉ cần một đập là Thiên sứ chiến tướng bẹp dí một chỗ. Có khi là mạng dây leo chằng chịt bền bỉ vô cùng, những Thiên sứ chiến tướng bị bao phủ dù có dùng thuấn di cũng chạy không thoát nổi
Biến thái nhất chính là loại pháp thuật Nguyên tố gồm băng, lửa, điện ba hệ liên phát, Băng hệ khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, trực tiếp đông cứng mười mấy Thiên sứ chiến tướng thành từng khối băng lớn, sau đó pháp thuật Hỏa hệ tạo ra vài vụ nổ siêu cấp, những thiên sứ bị đông thành băng đều bị nổ tan thành phấn vụn, cuối cùng là Điện hệ trực tiếp đánh nát linh hồn Thiên sứ sau khi chết. Một loạt đòn liên hoàn tạo thành hiệu quả trảm thảo trừ căn, hành động thật sự gọn gàng, làm cho người ta thấy là phải phục mà.
Chỉ trong nháy mắt đã có trăm gã Thiên sứ chiến tướng tử trận, chỉ còn một nửa có thể chạy về dưới dạng linh hồn, còn lại đều đã triệt để xong đời. Một màn kinh người như thế, trực tiếp làm cho trận doanh bên quân đoàn Thiên sứ sợ đến choáng váng, đặc biệt là Mai Lặc, hai tròng mắt nàng ta lồi đến mức muốn rớt ra ngoài, căng thẳng nhìn tới nhóm địch nhân đột nhiên xuất hiện trên mặt biển.
Thời điểm mọi người trợn mắt hốc mồm kinh hãi, hơn một trăm vị Cự nhân thực vật từ từ nổi lên, bởi vì bản thể bọn họ không có giống nhau, cho nên hình dạng cũng khác nhau. Bọn họ có một đặc điểm chung đó chính là cao lớn. Trong nhóm Cự nhân thực vật đó người lùn nhất cũng cao hơn trăm mét, cao nhất thì lên tới 300m, mặc dù không thể nào so sánh với Phỉ Thúy, thế nhưng bọn họ mạnh hơn các Thiên sứ cùng cấp nhiều lắm.
Bọn người kia hiển nhiên là nhờ nữ thần Tự Nhiên điều tới hỗ trợ, ngoại trừ gã đầu lĩnh là Thần Mộc đại tướng cùng một cấp bậc với Phỉ Thúy, toàn bộ những người còn lại là Thần Mộc chiến sĩ, chính là cấp bậc tương đương với Thiên sứ chiến tướng của người chim.
Thủ lĩnh của bọn họ thân cao hơn hai trăm thước, từ một gốc cây Sinh Mệnh tiến hóa ra tới chiến sĩ thực vật hình người. Bởi vì cây Sinh Mệnh có khả năng tự sinh ra nguyên tố ma pháp, cho nên sau khi tiến hóa thành hình người, hắn có thể tự do sử dụng các loại ma pháp nguyên tố khác nhau, lúc nãy chỉ riêng mình hắn đã thi triển ra pháp thuật ba hệ băng, lửa, điện.
Khi bần đạo lúc ấy thu nhận bọn họ, thứ đầu tiên nghĩ tới chính là làm thế nào để giấu đi bí mật này. Nhưng mà hình thể bọn hắn quá lớn nên cũng làm ta suy nghĩ khó khăn một phen. Cuối cùng vẫn nghĩ ra được một phương pháp ẩn giấu bọn hắn, đó chính là giấu vào trong nước biển. Lòng biển dĩ nhiên không có khả năng chỉ sâu hai ba trăm mét, nhưng mà bọn họ đều là thực vật mà? Toàn bộ bọn họ đều có bản lãnh bơi lội độn thổ khá tốt, đúng lúc được ta sử dụng. Hơn nữa, Thực Vật hệ đặc biệt giỏi về ẩn giấu khí tức ma pháp của mình, chỉ thỉnh thoảng tiết lộ ta một điểm khí tức của thực vật, đám người chim cũng sẽ cho là thực vật ở dưới đáy biển, sẽ không chú ý đến điểm này. Nhờ bọn hắn có đặc điểm này, cho nên cả nhóm núp vào trong lòng biển rộng làm thành một đạo kì binh.
Trên thực tế, lúc ấy bần đạo cũng không nghĩ tới bọn họ có thể ám toán nhiều Thiên sứ chiến tướng như vậy, ta chỉ nghĩ rằng khi đám Thiên sứ công kích Phỉ Thúy và thành thị, bọn họ có thể xuất kỳ bất ý từ phía sau lưng tập kích người chim. Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, thậm chí có tới trăm gã Thiên sứ chiến tướng đỉnh đạc đứng ở trên đỉnh đầu bọn họ thi triển pháp thuật. Đây không phải là lão thọ tinh treo ngược, muốn chết hay sao?
Thế nhưng, vị trí Thiên sứ chiến tướng lựa chọn cũng có chút chênh lệch với vị trí Thần Mộc chiến sĩ mai phục, không thể nào đặc biệt đúng chỗ được. Cho nên Thần Mộc đại tướng mang theo thuộc hạ, từ dưới đáy biển lặng lẽ mò qua, sau khi đến gần mới thi triển pháp thuật dữ dội nhằm đả kích mạnh đám người chim. Kết quả là cái những tên xui xẻo kia nhất cử toàn diệt. Đây chính là nguyên nhân tại sao ta nhìn thấy Phỉ Thúy bị đánh mà vẫn cứ thờ ơ như cũ.
Lần này có thể dễ dàng giết chết nhiều Thiên sứ chiến tướng như vậy, ngoại trừ bọn hắn xui xẻo ra, trọng yếu nhất chính là vị Thần Mộc đại tướng này thật sự biến thái. Chỉ một mình hắn trong nhất thời nữa khắc đã xử lý hơn một nửa Thiên sứ chiến tướng rồi, mà bọn hắn chết cũng thật oan uổng, nếu như không phải bọn hắn dùng sạch ma lực trong việc bố trí Không Gian Gia Tỏa, thì bọn họ có thể tùy thời gia trì cho mình pháp thuật phòng ngự rồi, nếu vậy bọn họ cũng không có biến thành toàn quân bị diệt dễ dàng như thế. Đây chính là một giáo huấn nho nhỏ cho bọn hắn. Bất luận ở trong tình huống nào, cũng không thể quá mức cuồng vọng, vì cuồng vọng nhất định sẽ gặp xui xẻo ngay lập tức.
Sau khi nhóm Thần Mộc chiến sĩ giải quyết đám Thiên sứ chiến tướng xong, không có dừng lại trên mặt biển mà dưới sự hướng dẫn của Thần Mộc đại tướng, cả đám chạy thẳng tới chỗ Phỉ Thúy, bọn họ chưa đi tới, pháp thuật đã ưu tiên chào hỏi trước rồi. Ba vị Thiên sứ trưởng thoáng cái bị vô số pháp thuật phô thiên cái địa lao đến bao phủ, biết mình chọc không nổi nhiều người như vậy. Cho nên cả ba vội vàng chạy thoát ra ngoài. Sau khi hội hợp với Mai Lặc, bốn người mặt đối mặt, mắt trừng mắt, ai cũng nói không ra lời. Khuôn mặt ai nấy đều rất buồn bực, những người chết kia đều là thân binh tin cẩn do bọn hắn mang đến, tổn thất thảm trọng như vậy, cơ hồ làm cho bọn hắn đau lòng muốn chết.
Cuối cùng vẫn là Mai Lặc lên tiếng đầu tiên, nàng tàn bạo hạ lệnh: "Phái hai vạn người xuống nước, rà soát toàn bộ phương viên ba mươi dặm đáy biển cho ta, cho dù là một con cá cũng không để cho nó tiếp cận dưới chân của chúng ta."
Theo sau mệnh lệnh của nàng, hai vạn người chim vốn đang bay lượn trên bầu trời, toàn bộ lặn vào trong nước biển, cả người ướt sũng, xem bộ dạng ủy khuất của bọn hắn, thật sự là đáng thương mà.
Sau đó, Mai Lặc tức giận nói: "Tên này thật là quá âm hiểm, trước sau hắn đã xuất động bao nhiêu đợt kì binh, ám toán bao nhiêu người của chúng ta rồi? Từ khi khai chiến cho đến bây giờ chúng ta đã thương vong thảm trọng, thế mà ngay cả một cọng lông hắn cũng không mất, khốn kiếp, lão nương chịu đựng đủ rồi."
"Mai Lặc tiểu thư, bây giờ chúng ta nên làm thế nào đây? Ngài cứ việc nói." Lặc Đức cũng tức giận nói: "Chúng ta đều nghe ngài phân phó."
"Đúng, ngài nói thế nào thì sẽ làm thế đó." Hai người khác gấp gáp phụ họa theo.
"Tốt lắm, ý của ta chính là cứng rắn tấn công, đừng có làm cái trò dò xét thử nữa, tất cả quân đội rải đều ra, từ bốn phương tám hướng vây công thành thị phía dưới, phải đánh chết những tên Thụ Yêu chết tiệt kia và chiếm được Thiên Không Chi Thành mới ngừng lại." Mai Lặc âm hiểm cười nói: "Có câu là dùng sức phá trí, ta cũng không tin quân đội trên tay hắn còn đông hơn quân đoàn Thiên sứ chúng ta."
"À, Mai Lặc tiểu thư, bởi vì không gian có hạn, chúng ta không thể nào đầu nhập quá nhiều quân đội cùng một lần, tại sao không thử tiến công phía trên Thiên Không Chi Thành?" Lặc Đức không hiểu hỏi: "Vậy thì ít nhất cũng có thể làm gia tốc tiêu hao ma lực của tòa thành, kiềm chế một ít lực lượng phòng thủ của bọn họ."
"Đây là quan trên cố ý giao cho ta, hắn nói phía trên Thiên Không Chi Thành có điều cổ quái, tựa hồ có một loại năng lượng phi thường kỳ quái đang bảo vệ nó. Vì thế quan trên bảo ta không phải bất đắc dĩ lắm thì không nên tiến công từ phía trên." Mai Lặc giải thích. "Quan trên dự cảm luôn luôn chính xác, có lẽ cái tên âm hiểm kia đã sớm chuẩn bị bẫy rập ở phía trên chờ chúng ta nhảy vào, chúng ta cũng không thể mắc mưu của hắn nữa. Cho nên ta quyết định tạm thời không nên động thủ mặt trên. Trọng điểm công kích sẽ là ở mặt dưới, nghe nói nơi đó là lối đi tự do ra vào của nhân viên Thiên Không Chi Thành, theo ta đoán nó nhất định có thể thông tới địa phương trọng yếu của tòa thành. Mục đích chiến đấu lần này của chúng ta rất rõ ràng, cho dù phải hy sinh lớn hơn nữa, nhất định phải đánh thông cái lối đi đó cho ta."
"Dạ." Ba người đáp ứng một tiếng rồi lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Bần đạo đứng ở một bên nhìn bốn người bọn họ nói thầm, còn cho rằng bọn họ đang cầu viện, không ngờ sau khi bàn luận cả đám người chim lại bày ra bộ dạng cùng ta liều mạng. Ba vị Thiên sứ trưởng mang theo mấy chục Thiên sứ chiến tướng và gần hai mươi vạn đại quân Thiên sứ, gắt gao vây quanh Phỉ Thúy và các Thần Mộc chiến sĩ. Mà mấy chục vạn đại quân Thiên sứ còn lại thì điên cuồng xông tới lối đi phía dưới Thiên Không Chi Thành.
Lúc này quân đoàn Thiên sứ áp dụng chiến thuật người trước ngã xuống người sau tiến lên, người sống lướt qua xác người chết lao tới, mang theo tâm lý cảm tử quân băng ngang qua vô số tia chớp từ Thiên Không Chi Thành, số lượng Thiên sứ bị điện giật chết đếm không xuể, xác người chim rơi xuống như mưa, thế nhưng bọn họ cương quyết không lùi bước.
Mặc dù tia chớp của Thiên Không Chi Thành rất lợi hại, nhưng mà chống lại một nhóm điên cuồng như thế cũng đành phải lực bất tòng tâm, căn bản không có cách nào hoàn toàn ngăn chặn bọn họ. Dù sao bọn họ cũng không có giống như ba mươi vạn Thiên sứ lúc ban đầu, những gã Thiên sứ kia là không hề có sự phòng bị, cho nên mới dễ dàng trúng chiêu, cơ hồ vừa trúng là chết. Mà hiện tại các gã Thiên sứ đều tự gia trì cho mình lá chắn ma pháp, có muốn giật giật chết bọn họ cũng không phải là chuyện đơn giản nữa rồi.
Thế nhưng, ngoại trừ tia chớp ra các Thần Mộc chiến sĩ ở dưới mặt đất cũng trợ giúp chúng ta ngăn cản được một số lớn người chim bay loạn. Bọn họ có pháp thuật đối không quần chiến cũng phi thường hữu dụng, đa số là dùng pháp thuật Mộc Mâu bắn tới