Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 542: Tiếp nhận tòa thành





Nghe Vong Ưu nói vừa nói như vậy, lập tức tâm tình mọi người trầm lắng xuống. Tại cái vị diện này Thiên sứ sáu cánh đã có thể hoành hành rồi, mà một vị Thiên sứ cường giả cấp bậc tám cánh xuất hiện, hiển nhiên là tin tức vô cùng rung động. Mặc dù cường đại như Lệ Nhược Nhã cũng nhíu mày, lần đầu tiên trên mặt toát ra vẻ hoảng sợ.

"Khụ khụ" Ở phía sau Cao Sâm lại giống như là thay đổi một người khác vậy, thần thái trên mặt lộ hứng khởi, sau khi làm ra bộ dạng ho khan hai tiếng, hơi đắc ý nói: "Nếu, các ngươi giải trừ khế ước cho ta, hơn nữa nói cho ta biết phương pháp như thế nào để thoát khỏi Minh Thần Nguyền Rủa, ta nguyện ý hướng thân vương điện hạ cầu xin, đưa các ngươi rời khỏi nơi này một cách an toàn! Thế nào?"

"Phanh", Cao Sâm liền tìm được đáp án chính là một cước nặng nề của Vong Ưu, tại lúc hắn biến thành hồ lô, mới nghe thấy Vong Ưu đã nổi giận đùng đùng: "Chỉ bằng hai tên phế thải các ngươi cũng xứng đặt điều kiện với ta hả?"

Âu Dương Nhược Lan lúc này cũng nói tiếp: "Kỳ thật chúng ta có lẽ không cần đi vào, mọi người nghĩ xem, cái thân vương Ma tộc kia đến hiện tại đều không có đuổi theo đến đây, ta nghĩ hắn có thể bị nhốt ở trong đó không ra được. Hơn nữa chúng một đường đi tới mà hắn lại không có phản ứng gì, có lẽ hắn đã chịu ảnh hưởng gì đó ở bên trong cái phòng kia. Cho nên chỉ cần chúng ta không đi trêu chọc hắn, khẳng định hắn cũng không có biện pháp cầm giữ chúng ta được"

"Có một số việc, trốn tránh cũng không phải là biện pháp" Bần đạo thản nhiên nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi tìm hắn tâm sự một chút" Nói xong, bần đạo lắc mình, các nàng nghĩ cũng muốn rời đi. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Vong Ưu liền rất nhu thuận chưa từng đi tới, chỉ là lặng yên đứng ở nơi đây mà chờ đợi.

Lại lần nữa đi vào cái động khẩu kia. Đầu tiên bần đạo bật hơi mở miệng nói: "Tên hỗn trướng bên trong nghe cho rõ đây, đại gia muốn đi vào" Nói xong, nhưng bần đạo lại không động, mà là phóng xuất ra nguyên thần Hỏa Phượng Hoàng, sau đó đưa ý thức quán nhập vào trong thân thể Phượng Hoàng. Bần đạo điều khiển thân thể Phương Hoàng, nghênh ngang bay vào.

"Oanh!" Vừa mới bay đến một nửa. Một đạo tia chớp cự đại xuất hiện nghênh đón ta đi tới. Lúc này hình thể bần đạo không lớn lắm, hai cánh giang rộng ra mới hơn được một thước, nhưng đối mặt với tia chớp oanh kích kia, ta cũng không ẩn không lẩn tránh, mở lớn miệng điểu, trực tiếp chụp tia chớp đó ăn luôn, đối với Huyễn Tật Thiên Hỏa mà nói, đó chính là thuốc bổ mà thôi.

Ở bên trong người kia thấy tia chớp vô công, liền có chút nóng nảy, lập tức oank kích liên tiếp ba đạo tia chớp phóng qua. Một cái sau so với trước cường đại hơn, đáng tiếc đối với bần đạo lại không có chút lực sát thương nào, nhưng thật ra được người mời ăn thật sự là rất thích a. Ăn xong ba đạo tia chớp kia, ta cũng đã đi vào trong phòng. Cẩn thận dò xét một lần, lập tức cái gì cũng hiểu như lòng bàn tay.

Nơi này cũng không lớn lắm, một đại sảnh hình tròn có đường kính khoảng hai mươi thước, cũng chỉ có mấy cái cửa ra vào mà thôi. Ở giữa nóc nhà với độ cao mười thước được đính một ma pháp đăng vô cùng tinh mỹ tuyệt luân, bên dưới ma pháp đăng đó là một tế đàn hình trụ, tế đàn được làm bằng kim chúc kim sắc (màu vàng), có đường kính ba thước tả hữu, chiều cao hơn một thước.

Tại trung ương tế đàn được khảm một viên thủy tinh cầu to lớn vô sắc và trong suốt. Đường kính hình cầu không ngờ so với đường kính tế đàn không nhỏ hơn bao nhiêu. Thủy tinh cầu non phân nửa được khảm cùng với tế đàn, hơn phân nửa lộ ra bên ngoài. Tính chất của nó phi thường tinh thuần, hoàn toàn không thấy được một tia tạp chất nào. Ẩn ẩn toát ra ma pháp dao động Phong nguyên tố cực kỳ tinh thuần mà cường đại.

Dọc theo mặt ngoài chung quanh thủy tinh cầu trên tế đàn, có rất nhiều loại ma pháp ký hiệu, còn có mười khối bàn tay lớn nhỏ đặc thù, là nơi để người điều khiển đặt tay vào, trên thủy tinh cầu có ghi lại là tuyệt đối không cho phép chạm đến. Cả trong đại sảnh được trang trí hai kiện, tế đàn cùng đèn treo, những thứ khác đều là hai bàn tay trắng.

Đương nhiên, nơi này vẫn có một vài thứ khác, tỷ như nói thi thể vậy. Trong đại sảnh tổng cộng có mười cổ thi thể, nhưng đặc biệt còn nguyên vẹn. Nằm tại cửa ra vào là một tên gia hỏa Ma tộc mặc hắc bào pháp sư, từ trên ma phục hoa lệ của hắn và đặc biệt là một thân được trang bị ma pháp cao cấp thì có thể thấy được, tên gia hỏa này tuyệt đối là nhân vật có địa vị cao thượng.

Tuy rằng đã trải qua bốn ngàn năm, nhưng mà không ngờ cổ thi thể này còn có thể bảo trụ được hình dáng cơ bản mà không bị phong hóa hoặc là biến thành thây khô. Giải thích rằng thực lực bản thân hắn đã cường đại đến nỗi có thể bảo tồn được thi thể. Ngoại trừ hắn ra, mười cổ thi thể khác đều là của Dực Nhân, bọn họ đều nằm ở chung quanh tế đàn, được sắp xếp một cách chỉnh tề.

Bọn họ chính là nhân vật trung tâm của Dực Nhân tộc, mười vị đại trưởng lão. Đáng tiếc toàn bộ đều đã chết ở trong này, lập tức làm cho Dực Nhân như rắn mất đầu, thẳng cho đến hiện tại cơ hồ là bị diệt tộc. Lúc ấy sao không biết đạo lý hai bên bắt tay nhau sao? Thật sự làm một đám ngu ngốc a. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tình cảnh lớn nhất ở trong đại sảnh này chính là mấy cổ thi thể kia, bần đạo tìm lui tìm tới cũng không phát hiện được người tập kích của ta ở nơi nào. Ta sợ hắn còn ẩn thân, lại dung thần thức cẩn thận tìm kiếm một hồi, vẫn không có phát hiện gì. Vì thế, bần đạo lập tức đưa chủ ý tập trung tới trên thủy tinh cầu kia, dùng tinh thần lực trao đổi đối với nó, nói: "Ngươi, tự chính mình đi ra đi, hay là muốn ta đến lôi ngươi vậy?"

Sau khi nhận được uy hiếp từ bần đạo, trên thủy tinh cầu rốt cục cũng có biến hóa, đột nhiên trên bề mặt toát ra một cột khói hắc sắc (màu đen), cột khói đó lộ ra khuôn mặt cùng nửa thân hình. Người này dung mạo và cách ăn mặt giống như vị pháp sư Ma tộc đang nằm trên mặt đất kia. Điểm duy nhất không đồng dạng chính là tại chung quanh thân thế hắn thỉnh thoảng lóe ra từng đạo tia chớp.

Bần đạo nhìn bộ dáng hắn, lập tức hiểu được, không ngờ rằng hắn đã tự mang chính mình đi tu luyện thành Ma linh. Cái gọi là Ma linh này, kỳ thật chính là linh hồn bất diệt , là Ma tộc cường hãn sau khi chết, nhưng lại không muốn đi chuyển sinh kiếp khác, liền đem linh hồn chính mình tu luyện thành hình thái thân thể hư vô, theo đuổi cuộc sống lâu dài hơn.

Ma linh đã không hạn chế thân thể, có thể miễn dịch tất cả các công kích vật lý, nhưng đối với ma pháp công kích cũng rất mẫn cảm. Thủ đoạn công kích đối với bọn họ cũng chỉ có thể là ma pháp, bởi vì khi còn sống đều là những tên gia hỏa cường hãn, cho nên linh hồn rất cường đại, tinh thần lực cũng rất cao, sau khi không có hạn chế về thân thể, tu luyện ma pháp đặc biệt rất nhanh, hiệu quả cũng đặc biệt mạnh mẽ.

Nhưng, bởi vì các hệ ma pháp nguyên tố lại dễ dàng bài xích, ở thời điểm có thân thể hoàn mỹ mà nói, có thể dụng thân thể ngăn cách chúng nó, nhưng mà Ma linh không có thân thể thì không có cách nào để giải quyết vấn đề này. Cho nên Ma linh chỉ có thể tu luyện một hệ ma pháp mà thôi, còn pháp thuật hệ khác cũng đều thi triển không được. Có thể nói bọn hắn cũng có một chút tiếc nuối nho nhỏ đi.

Cũng vì vậy, Ma linh có thể căn cứ theo tu luyện bất động, mà sinh ra cách gọi khác nhau. Tỷ như vị Tháp Cát Khắc thân vương này tu luyện chính Lôi hệ pháp thuật, cho nên gọi hắn là "Lôi Ma linh"

Người này hiện ra tại trước mặt bần đạo, thân thể so với người bình thường cũng giống nhau, chỉ là ngồi trên cột khói, lại giẫm lên thủy tinh cầu, nên có vẻ cao hơn, không ngờ lúc hắn nhìn xuống nói chuyện với bần đạo, giọng hơi hoảng sợ hỏi ta: "Xin hỏi, các hạ là ai vậy?"

"Ta là chủ nhân của tòa thành này" Bần đạo gằn từng tiếng, đang chính diện nói cho hắn biết. Ở thời điểm nói chuyện, ta giương hai cánh ra, bay lên trên đầu hắn và không ngừng xoay quanh, làm hắn lúc nói chuyện với ta đều ngưỡng đầu lên mới được.

"Ngươi" Hắn có vẻ rất kích động, thân thể cũng đang run run, tia chớp trên người cũng đã nhiều hơn, tựa hồ rất muốn dùng pháp thuật trực tiếp oanh kích ta thành bột phấn, nhưng là cân nhắc đến biểu hiện mới vừa rồi của ta tựa hồ không quan tâm đến tia chớp của hắn, hắn lập tức mạnh mẽ áp chế cơn tức. Khách khí nói: "Các hạ, xin hỏi ngài có cái chứng cớ gì có thể minh chứng ngươi chính là chủ nhân của nơi này?"

"Không cần chứng cứ kia làm gì" Bần đạo bình tĩnh nói: "Vô luận là ở Ma giới hay đại lục, luôn tồn tại một đạo lý vĩnh hằng đó chính là cường giả vi tôn. Ngươi nói có đúng không?"

"Các hạ đừng tưởng rằng mới vừa rồi có thể khắc chế tia chớp của ta và ăn lấy nó" Tháp Cát Khắc thân vương phẫn nộ nói: "Ta chỉ muốn ẩn thân ở bên trong thủy tinh cầu mà thôi, ngươi cho là ta không có biện pháp sao, thực sự bức ta nóng nảy, ta sẽ dẫn động năng lượng bên trong tự bạo. Đến lúc đó, cả tòa thành đều bị hủy diệt, ngươi cũng không ngoại lệ"

Bần đạo nghe xong, lập tức dở khóc dở cười, tên gia hỏa này không ngờ còn đi lừa gạt ta, hắn không biết bần đạo ta trước đó đã đọc qua bản ghi chép ở trên bia đá. Rõ ràng là tin tức của tòa thành này, bằng không đúng là bị hắn lừa gạt cũng không biết chừng.

"Ha hả" Bần đạo cười nói: "Thoáng cái ngươi đã sai lầm rồi, thứ mà ở phía dưới thân thể ngươi không phải ma tinh thạch, nó được gọi là Phong Thần Chi Tâm, là Thần khí do Chủ Thần Phong Thần chế tạo ra, ngươi nếu thật sự có bản lĩnh, có thể dẫn bạo Thần khí này, ta cho dù chết đi cũng cam tâm a. Nếu không tin, ngươi thử xem?"

"Ngươi… ngươi làm sao mà biết được?" Tháp Cát Khắc thân vương chấn động nói.

"Chuyện ta biết còn nhiều lắm, nhiều hơn xa xa vượt qua tưởng tượng của ngươi a – Tháp Cát Khắc thân vương điện hạ" Bần đạo mỉm cười một ngụm nói ra tên hắn.

"Tốt … tốt, quả nhiên các hạ biết không ít chuyện" Tháp Cát Khắc thân vương sau khi trải quả thời khắc khiếp sợ rốt cục đã khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Nói đi, đi thẳng vào vấn đề luôn đi, các hạ nghĩ nghĩ muốn làm cái gì?"

"Ta cần ngươi thần phục!" Bần đạo nghiêm trang nói.

"Điều đó không có khả năng" Tháp Cát Khắc thân vương một ngụm từ chối, nói: "Ta là Huyết Ma Hoàng tộc tinh khiết nhất, chỉ có người khác thần phục ta thôi, ta tuyệt đối không cho phép mình thần phục với bất luận kẻ nào"

"Thà rằng bị hủy diệt chứ không thần phục sao?" Bần đạo xác nhận nói.

"Đương nhiên, ta có thể mất đi sinh mệnh cùng linh hồn, nhưng tuyệt đối không thể mất đi tôn nghiêm và kiêu ngạo" Tháp Cát Khắc thân vương hiên ngang lẫm liệt nói.

"Một khi đã như vậy" Bần đạo hắc hắc cười gian, nói: "Vậy, ngươi phải chết đi thôi" Nói xong, bần đạo đột hóa thành một bàn tay cự đại, trước chặt đứt Phong Thần Chi Tâm nối liền với cột khói đen đó, sau đó bao quanh bao vây hắn lại. Lần tập kích này, quả nhiên là xuất kỳ bất ý, Tháp Cát Khắc căn bản không nghĩ đến ta nói đánh là đánh, ngay cả phản ứng cũng không kịp, đã bị ta nắm chặt bắt sống.

"A… đánh lén … đê tiện!" Tháp Cát Khắc thân vương một bên bi phẫn kháng nghị, một bên điều động năng lượng toàn thân, ngăn cản Thiên hỏa xâm nhập.

"Ngu ngốc, đây là binh bất yếm trá có hiểu hay không? Ngươi dám nói rằng ngươi ở thời điểm dẫn người trước khi công kích Dực Nhân phải qua màn chào hỏi đã sao?" Bần đạo khinh thường hỏi lại.

"Nhưng … nhưng ngươi cũng không có thể nói đánh là đánh a? Ngươi có hiểu lễ phép hay không? Lại nói về phong độ? Ngươi sẽ không sợ bị người khác nhạo báng sao?" Tháp Cát Khắc thân vương đuối lý, đành phải ủy khuất đưa ra một ít lý do để so đo.

"Ha hả, nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không tin" Bần đạo cười nói: "Không biết lịch sử bất diệt là do người thắng viết nên sao? Chỉ cần ngươi chết đi, lập tức linh hồn cùng ý thức cũng vĩnh viễn biến mất đi, ai còn biết là ta không hiểu lễ phép nữa chứ? Ai còn có thể nói ta không có phong độ hả? Ai có thể nhạo báng ta được? Ha ha, cho dù là nhạo báng, chỉ sợ cũng là nhạo báng sự thất bại này của ngươi mà thôi"

"Ta… ta!" Tháp Cát Khắc thân vương nhất thời không kiếm ra được lời nào, hắn lại không ngốc, đương nhiên biết những lời ta nói điều là lời nói thật, qua một lát nữa, hắn sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế giới này. Ai còn nhớ đến tên hắn làm gì, và tên của hắn cũng sẽ biến mất vĩnh viễn tại trong lịch sử, hắn liền thật sự không cam lòng, mặc dù Huyễn Tật Thiên Hỏa đã tiếng sát đến từng bước, hoàn toàn tiến gần thời khắc tiêu vong, trong nội tâm của hắn rốt cục cũng đã xảy ra biến hóa.

"Ta không muốn chết, ta không thể chết được, ta còn chưa sống đầy đủ, ta muốn sống thêm nữa" Tháp Cát Khắc thân vương đột nhiên điên cuồng nhìn ta hô hoán: "Tha cho ta đi, ta nguyện ý thần phục với ngài"

"Ha hả, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, sự lựa chọn của ngươi rất đúng. Chỉ là ngươi là tên gia hỏa rất nguy hiểm, ta không thể không đề phòng, bản thân ngươi hãy tỏ vẻ đi" Bần đạo cười nói. Nhìn thấy mục tiêu đã đạt được, lập tức ta đình chỉ Thiên hỏa, không tiến tới giết nữa, kỳ thật ta đã thủ hạ lưu tình rồi, bằng không, lấy hắn là một thân thể Ma linh, tuyệt đối đã bị đốt không còn một mống.

"Ai…!" Tháp Cát Khắc thân vương thở dài, sau đó hướng ta ký kết khế ước nô lệ, chính là dâng lên một phần linh hồn cho ta để đảm bảo.

Lúc sau nhận hắn, bần đạo lập tức loại bỏ Thiên hỏa, sau đó phóng hắn trở về, đồng thời chính mình điểu khiển nguyên thần trở ra bên ngoài nhập vào trong thân thể. Cạc cạc, cái này… Thiên Không Chi Thành đã có thể chính thức thuộc về sở hữu của bần đạo.

Sau đó, bần đạo dụng hình thái thân thể nghênh ngang tiêu sái đi vào, nhìn Tháp Cát Khắc thân vương ẩn trong Phong Thần Chi Tâm nói: "Ta vừa rồi cùng tâm sự với ngươi, "Hổ khu nhất chấn, vương giả chi khí", vì thế ngươi liền cam tâm tình nguyện thần phục với ta. Cho nên những chuyện gì khác đều không muốn phát sinh qua, ngươi hiểu không?"

"Hiểu được, hiểu được" Tháp Cát Khắc thân vương một chút cũng không có ngốc, thoáng cái nghi ngờ nói ta là muốn cố ý che dấu thực lực, cho nên vội vàng gật đầu đáp ứng.

"Tốt lắm" Bần đạo cười gật đật đầu, nói: "Làm cho ta xem xem đồng bạn của ta đang làm gì đi?"

"Vâng" Tháp Cát Khắc thân vương đáp ứng một tiếng, trên Phong Thần Chi Tâm lập tức biểu hiện ra một hình ảnh, vài vị nữ nhân đang ở trong thông đạo đang lo lắng trong chờ đợi.

Đây là một diệu dụng của Phong Thần Chi Tâm, nó có thể nhìn thấy bất cứ ngõ ngách nào ở bên trong tòa thành này, hơn nữa còn có thể đưa âm thanh truyền tới đúng vị trí. Đây là dùng để chỉ huy từ xa đối với ở thời điểm tiến hành chiến đấu, đúng là điểm phi thường a. Bần đạo từ trên bản ghi chép chi thạch mà biết được công năng này, lúc đó liền nhớ kỹ điều này, hôm nay vừa lúc thử qua một lần, quả nhiên dị thường thần kỳ.

"Ai nha nha, làm sao với thời gian dài như vậy còn không có đi ra" Ái Liên Na gấp đến độ giậm chân thình thịch.

Bần đạo từ Phong Thần Chi Tâm nghe được lời nói của Ái Liên Na, trong lòng dâng lên một trận ấm áp, cảm giác có người quan tâm thật là tốt a, sau đó ta liền cười cười đối với các nàng nói: "Sự tình đã xong xuôi rồi, các ngươi vào cả đi"

"Quỷ a" mấy vị nữ nhân sợ tới mức nhảy đựng lên, các nàng chỉ vẻn vẹn nghe được thanh âm, nhưng lại không phán đoán được phương hướng, nhìn phải lại nhìn trái cũng không thấy bóng hình nào, đương nhiên là quá sợ hãi rồi.

Bần đạo lại không nghĩ tới phản ứng kịch liệt như vậy của các nàng, đành phải cười khổ nói: "Không phải quỷ mà, là ta đây, có muốn nghe Thân vương điện hạ kể chuyện xưa không, nhanh đến đây đi, chậm ráng chịu đấy nha" .