Cái gọi là hy vọng càng cao thất vọng càng sâu, hôm nay các tướng sĩ của thiết lang quân đoàn đã hoàn toàn thấm nhuần đạo lý của những lời này, khi bọn hắn lòng tràn đầy vui mừng vì thăng quan tiến chức giết về phía thiếu niên đơn độc kia thì tuyệt đối không có nghĩ đến chính mình tức thì trở thành mỹ vị cho một đại hải quái.
Cho nên, sau khi mà cái thân thể to lớn như cái núi thịt của Mạt Mạt Ni Áo La Đế Tạp La Tư đột nhiên xuất hiện trên quảng trường, liền trực tiếp đè chết tươi mấy trăm người, tiếng kêu thê lương thảm thiết của mấy trăm người bị đè chết kia như là hồi chuông cảnh báo đánh vào trong lòng người, cơ hồ tất cả mọi người đều là trợn tròn mắt. Đương nhiên, bọn hắn cũng không có ngốc mà đứng đó chịu chết, cơ hồ là không hẹn mà cùng kêu hét hoảng sợ, sau đó nháo nhào xoay người cất bước bỏ chạy.
Nhưng mà chạy được sao? Trên quảng trường này người người tấp nập, người chen chúc nhau, còn tạo thành một vòng vây dầy đặc xung quanh ta, tất cả bọn hắn đều nóng lòng muốn bắt ta, bây giờ muốn xoay người bỏ chạy cũng phải có đường a? Trên quảng trường cả người lẫn ngựa đứng sát nhau đến mấy vạn, tập trung lại dễ dàng, nhưng mà muốn tản ra, thì cũng không phải chuyện trong khoảnh khắc là làm được.
Đại hải quái ngược lại thì không quản mấy chuyện này, hắn từ sau khi ăn Tri Chu Tà Thần thì đã gần năm sáu tháng qua không ăn cái gì, cốt nhục của Tri Chu Tà Thần sớm đã bị hắn tiêu hóa, duy nhất còn lại chính là ma hạch của Tri Chu Tà Thần, nhưng thứ đó không thể chống đói được, cho nên đại hải quái cũng đã đói muốn điên rồi.
Sau khi hắn vừa xuất hiện, nhìn thấy nhân mã trên đất thì liền mừng rỡ như bắt được vàng, trực tiếp hướng đám đông vươn ra tám cái xúc tu cự đại. Cuồn cuộn lùa nhân mã hướng vào trong miệng mình. Xúc tu của hắn dài đến ba trăm thước a, hơn nữa còn có miệng hút, chẳng mấy chốc một chu vi lớn trên quảng trường biến thành đất trống.
Bần đạo tuy rằng nhiều ít có chút không đành lòng, thế nhưng dù sao cũng là ở trên chiến trường, ta không giết bọn hắn thì bọn hắn sẽ giết ta, cho nên không đàng lòng cũng phải nhẫn. Bất quá, ta thật sự không muốn nhìn thấy bộ dáng chết thảm của bọn hắn, vì thế liền cất bước bay lên trên đỉnh đầu đại hải quái, sau đó đứng ở trên cao nhìn xuống, quan sát tình thế và hoàn cảnh chung quanh.
Rất nhanh, địa hình xung quanh cả tòa giáo đường đã bị ta thu vào trong tầm mắt. Giáo đường nơi này là xây dựng tại chân núi của một ngọn núi, địa thế coi như là bằng phẳng, hơn nữa địa hình rộng rãi, cũng không có chướng ngại gì, là nơi tốt cho kỵ binh tung hoành, chẳng thể trách trong mười vạn người của thiết lang quân đoàn thì có đến tám vạn là kỵ binh.
Kiến trúc cả tòa giáo đường được hợp thành bởi quần thể kiến trúc khổng lồ. Thực khó có thể tưởng tượng, tại vùng đất trước sau không có cái đại thành thị nào lại vẫn có thể có một quần thể kiến trúc quy mô kinh người đến vậy. Địa phương chúng ta chiến đấu kịch liệt đại khái là ở vị trí phía sau trung tâm của giáo đường dựa vào, hẳn là giáo đường xa hoa nhất, địa điểm quan trọng nhất.
Kiến trúc nơi này đều rất lớn, trang trí cũng là tinh mỹ tuyệt luân, hơn nữa đều có mấy trăm năm lịch sử, chắc hẳn ngày sau cũng có thể trở thành một khối thánh địa cho tín đồ thờ phụng. Đáng tiếc hôm nay đã định là vật hy sinh cho bần đạo lập uy.
" Mạt Mạt Ni Áo tiện tay phá hủy toàn bộ kiến trúc nơi này cho ta, ta muốn sau cuộc đại chiến này, nơi này hoàn toàn biến thành một đống hoang tàn." Bần đạo phân phó nói. Đồng thời ta còn nhìn đám người quan chiến bên kia cười lạnh không ngừng.
"A, không, ngươi là đồ ma quỷ!" Một vị mục sư gì đứng phía sau Nam Đắc Tư Đặc tuyệt vọng kêu một tiếng, sau đó không đợi dứt tiếng liền té xỉu. Hắn ắt hẳn là tổng giám mục ở nơi này, nhìn thấy nhà mình bị người ta phá hủy cho nên cảm xúc dâng trào mà té xỉu.
" Long Thanh Thiên, ngươi không nên quá đáng như vậy!" Nam Đắc Tư Đặc giận dữ hét lên với ta. Lúc này hắn không còn khoác bộ dáng ôn hòa dễ gần nữa, trong nháy mắt giống như đã lột xác, hoàn toàn là một bộ dáng tức giận.
"Ha ha, ta cho dù là quá đáng, ngươi có bản lĩnh tới đây cắn ta sao?" Bần đạo vui vẻ cười nói.
"Mẹ nó, có bản lĩnh, ngươi lại đây cắn ta!" Nam Đắc Tư Đặc lập tức mắng lại.
"Tốt, ta tức thì qua tới, ngươi có dũng khí đừng có mà chạy!" Bần đạo cười, thúc đại hải quái dưới chân nói :"Đi tới bên kia, đem ngươi đứng trên nóc nhà ăn cho ta."
"Rống, không thành vấn đề!" Đại hải quái không nói hai lời, vặn vẹo lên thân thể rồi phóng tới Nam Đắc Tư Đặc.
"Kháo!" Nam Đắc Tư Đặc sợ tới xanh mặt, nhanh chóng nắm lấy Lạp Thụy Ti, rống lớn nói :" Kêu người của ngươi đứng vững cho ta, nhất định phải đứng vững."
"Vững cái rắm, lão tử mặc kệ." Lạp Thụy Ti phẫn nộ quát :" Ngươi trước kia cũng không nói đánh với thứ này. Con mẹ nó, đây là thứ mà con người có thể chống lại sao? Binh lính của chúng ta không thể chịu chết vô ích." Nói xong, liền muốn giằng khỏi tay Nam Đắc Tư Đặc để chạy lấy người.
" Ngươi không thể đi, ta có mệnh lệnh của hoàng đế bệ hạ các ngươi, ngươi nhất định phải nghe theo ta, bằng không, ta sẽ đem ngươi đưa vào dị đoan sở tài phán, ta thề đó!" Nam Đắc Tư Đặc điên cuồng nói :" Lập tức tiến công cho ta, lập tức!"
" Ngươi đi chết đi!" Lạp Thụy Ti duỗi tay đem Nam Đắc Tư Đặc đẩy ra, cả giận nói :" Hoàng đế bệ hạ chỉ kêu ta đuổi bá t Long Thanh Thiên, cũng không kêu ta mang theo mười vạn người công kích quái thú. Các ngươi lúc trước chính là hướng chúng ta đảm bảo, không có Đại Địa Chi Hùng ở bên cạnh hắn chúng ta mới đến."
" Hiện tại hay rồi, không ngờ tới đây là một gia hỏa so với Đại Địa Chi Hùng còn biến thái hơn. Ta đây vài người ngay cả Đại Địa Chi Hùng cũng đánh không lại, ngươi lại bảo ta đi liều mạng với quái thú còn mạnh mẽ hơn, ngươi đây không phải là lừa gạt chúng ta sao? Nói cho ngươi biết, ta có thể chết, nhưng không thể hại đến mười vạn thủ hạ của ta. Nhìn xem chung quanh của ngươi đi, đồ đần." Lạp Thụy Ti thao thao bất tuyệt đem một bụng oán khí phát tác ra ngoài, cảm giác phi thường thoải mái.
Nam Đắc Tư Đặc bị mấy câu ngoài ý nghĩ này của Lạp Thụy Ti làm cho ngẩn người, tiếp theo sau cũng nhìn ra xung quanh một chút, vừa nhìn thì thiếu chút nữa trực tiếp đột tử, nguyên lai đứng trên nóc nhà có một đoàn hộ vệ cùng cao tầng Giáo Đình thì đã toàn bộ không thấy đâu, hiện ở trước mặt hắn chỉ có ba người, Lạp Thụy Ti cùng lão giáo chủ ngất xỉu kia.
"Đám người nhát gan chết tiệt đó, ta phải đem các ngươi nhốt vào dị đoan sở tài phán, cho các ngươi sống cũng không được chết cũng không xong." Nam Đắc Tư Đặc phẫn nộ rít gào.
" A!" Lạp Thụy Ti đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sau đó trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Tiếng kêu sợ hãi của Lạp Thụy Ti lập tức dẫn tới chú ý của Nam Đắc Tư Đặc, sau đó hắn đột nhiên có một loại cảm giác là nguy cơ sắp buông xuống, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cái xúc tu cự đại trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, mắt thấy đã sắp đập vào đầu hắn, lúc này mới tỉnh ngộ, nguyên lai là đại hải quái đã chạy tới. Gia hỏa này ở trên đất bằng tốc độ cũng không phải là chậm, hơn nữa xúc tu của nó thật sự rất dài, cho nên Nam Đắc Tư Đặc nói chưa được mấy câu thì công kích của nó đã đến.
Vào thời khắc nguy cơ này, Nam Đắc Tư Đặc vì muốn sống, tức thì bạo phát toàn bộ tiềm lực của hắn, lấy tốc độ cực cao mà chính hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng thoát ra phạm vi bao phủ của xúc tu, tiếp theo đó nhảy vào trong đám người đang chạy nháo nhào phía dưới. Còn kiến trúc hắn mới vừa rồi đang đứng trên đó thì đã bị xúc tu của đại hải quái trực tiếp phá hủy, đương nhiên, còn có tổng giám mục ngất xỉu kia, bị xúc tu trực tiếp quật trúng, cả người bị cự lực đập thành cặn bã.
"Đần độn, bảo ngươi bắt tên gia hỏa kêu là Nam Đắc Tư Đặc kia, làm sao ngươi còn đã hắn chạy thoát?" Nhìn thấy Nam Đắc Tư Đặc bình yên vô sự, bần đạo nhịn không được hướng đại hải quái quở trách :" Hôm nay nếu bắt không được, ta bỏ đói ngươi một năm, bắt được hắn, ta sẽ cho ngươi ăn no thỏa thích."
"Rống, Nam Đắc Tư Đặc, ngươi đứng lại đó cho ta, thành thật để cho ta ăn ngươi." Đại hải quái tinh thần lực dao động truyền ra ngoài rất xa, khiến cho mọi người ở đây đều biết rõ ý tứ của hắn.
Nhất thời, Nam Đắc Tư Đặc liền phát hiện mình dường như biến thành ôn dịch, đến mức tất cả mọi người đều ồ ạt tránh ra, sợ bị liên lụy. Mà sự thật là như vậy, Nam Đắc Tư Đặc cứ đứng gần người nào là người đó bị xúc tu của đại hải quái đuổi theo phía sau đập trúng. Nam Đắc Tư Đặc thân thủ cao minh, né tránh còn được, tạm thời còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà đám người đứng gần đó không có bổn sự luồn lên nhảy xuống như hắn a? Cho nên mà có đến một cơ số người chết thảm dưới xúc tu của đại hải quái.
Đại hải quái đuổi theo Nam Đắc Tư Đặc, liên tục đuổi theo cả buổi, rất nhanh đã dạo một vòng quanh đại giáo đường. Bần đạo nghĩ đến Vong Ưu đang cùng lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp quyết chiến phía dưới, phỏng chừng nàng cũng rất nhanh trụ không được mà chạy lên đây, lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp cũng nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó, còn muốn giết Nam Đắc Tư Đặc này đã không còn quá dễ dàng nữa.
Nam Đắc Tư Đặc thân là sở trưởng của dị đoan sở tài phán, tại Giáo Đình địa vị cực kỳ cao quý, đồng thời hắn còn là tâm phúc tin cậy của Giáo Hoàng, hôm nay nếu có thể tại đây đem hắn giết đi, như vậy đối với Giáo Đình sẽ là một đả kích cùng chấn động phi thường lớn. Thậm chí cũng có thể phát ra tác dụng rung núi dọa hổ đối với ba đại đế quốc, cho nên, bần đạo đánh chết Nam Đắc Tư Đặc là tình thế bắt buộc.
Hiện tại cơ hội này đã sắp mất đi, ta không thể không tự thân động thủ. Nghĩ vậy bần đạo rốt cuộc cũng không thể bảo tồn thực lực được nữa, chỉ một ngón tay về phía Nam Đắc Tư Đặc, điều khiển bích không huyết ảnh kiếm từ sau lưng của hắn đâm thẳng tới. Chỉ thấy một đạo hồng mang chớp lên, Nam Đắc Tư Đặc bị đại hải quái đuổi đến chật vật không chịu nổi, dưới tình huống không kịp đề phòng, đã bị ta đánh lén đắc thủ.
Trước ngực Nam Đắc Tư Đặc bị ta bắn thủng, tiếp theo hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, rồi từ giữa không trung rơi xuống, vừa vặn bị xúc tu của đại hải quái tiếp lấy. Đại hải quái cao hứng đem thân thể hắn quấn lấy đưa vào trong miệng, Nam Đắc Tư Đặc kỳ thật lúc ấy còn chưa có chết, hắn là bị đại hải quái nuốt sống, thẳng đến khi vào trong bụng của đại hải quái, tiếng kêu thảm thiết của hắn còn truyền ra ngoài.
Bần đạo vừa mới giải quyết xong Nam Đắc Tư Đặc thì liền thấy Vong Ưu hiện ra ở trước mặt ta. Bần đạo trong lòng thầm nghĩ, ha ha, thật sự là đúng lúc, thiếu chút nữa là sẽ bị bức phải bỏ qua mạng chó của Nam Đắc Tư Đặc, có thể thấy được đó là ý trời, Nam Đắc Tư Đặc tội lỗi chồng chất, đáng kiếp cho hắn vào thời khắc cứu mạng cuối cùng thì lại đi đời nhà ma.
Trải qua mấy ngày liền khổ chiến, Vong Ưu cũng là mỏi mệt không chịu nổi, vài ngày không ngủ, trong ánh mắt của nàng hiện đầy tơ máu, sắc mặt tái nhợt, so với trước kia tiều tụy đi rất nhiều. Bần đạo thấy vậy mà đau lòng, đây đều là do lục dực thiên sức Ba Phác Tạp chết tiệt, nếu không y như âm hồn bất tán truy sát bọn ta, Vong Ưu thì sao bị ép thành bộ dáng như vậy.
Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp giống như cảm nhận được lửa giận hừng hực của bần đạo, lẳng lặng hiện ra cách chúng ta hơn mấy trăm thước, kỳ lạ là không có chủ động đi lên tấn công. Hắn chỉ là yên lặng đánh giá hết thảy xung quanh, máu tươi và thi thể đầy đất cùng với đống hoang tàn kia phảng phất như là cười nhạo hắn, làm cho hắn lần đầu tiên trong đời, đối với lực lượng của chính mình sản sinh hoài nghi.
Bọn hắn thân là lục dực thiên sứ, rõ ràng so với tiểu gia hỏa kia mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng mà vì cái gì khi hắn đuổi giết, không ngờ ngược lại còn bị hắn đánh chết hai người đồng bạn? Thậm chí còn có một người ngay cả linh hồn cũng bị tiêu diệt. Vì cái gì chính mình rõ ràng so với hai người bọn họ cộng lại đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng mà đuổi giết vài ngày, sửng sốt là ai cũng không giết được, thậm chí là cả bị thương cũng không có.
Vì cái gì chính mình biết rõ tiểu tử đó là một người đi ra, vây quanh là một đại đội nhân mã, nhưng mà kết quả lại thê thảm như vậy? Mười vạn đại quân bị giết tán loạn, một tòa giáo đường hoa mỹ trở thành đống hoang tàn, đây là đã xảy ra chuyện gì a? Cái con đại hải quái xấu xí kia rốt cuộc là từ đâu tới? Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp bi phẫn không thôi đi tìm đáp án, nhưng mà hắn nghĩ đến vỡ đầu cũng không thể nghĩ ra được.
" Thiên Sứ, không ngờ còn là thiên sứ sáu cánh."
"A, trời ạ, quang minh thần hiển linh rồi, thần không có vứt bỏ chúng ta."
" Mau nhìn, sứ giả của thần đến trừng trị tà ác, cứu vớt chúng ta kìa."
Sự xuất hiện của lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp, tức thì làm kinh ngạc đám người đang liều mạng chạy trốn, giống như là trong nháy mắt, mới vừa rồi còn bị dọa đến chạy tán loạn bọn hắn đã lập tức khôi phục lại dũng khí. Bọn hắn đều tưởng thần tích xuất hiện, cả đám dáng vóc tiều tụy quỳ trên mặt đất, cảm tạ thần mình phái tới một vị lục dực thiên sứ đến tiêu diệt quái thú tà ác.
Lục dực thiên sức Ba Phác Tạp các ngươi cuối cùng cũng nhớ lại chức trách khác của mình, đó chính là mê hoặc chúng dân, tại trước mặt chúng dân biểu hiện ra thiên tính của thiên sứ nhân từ. Cho nên hắn lập tức thi triển một đạo trị liệu thuật phạm vi lớn, chỉ thấy bạch sắc quang điểm như mưa to bao phủ phạm vi mấy ngàn thước, những người nằm trong phạm vi bao phủ của bạch sắc quang điểm tức thì đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Vết thương lớn nhỏ trên người đều với tốc độ mắt thường có thể thấy được khép lại.
Nhìn thấy pháp thuật của lực dực thiên sứ Ba Phác Tạp, lũ tiểu tử ngu muội còn tưởng rằng hắn là đang tạo ra thần tích, nháo nhào bắt đầu lễ bái. Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp được thỏa mãn lòng hư vinh, tựa hồ là tiến nhập vào trạng thái, làm ra một bộ dáng chúa cứu thế, hướng những người phía dưới uy nghiêm nói :"Thần nói, thắng lợi thuộc về chính nghĩa còn tà ác nhất định sẽ bị diệt trừ."
"Quang minh thần vạn tuế! Chính nghĩa tất thắng, tà ác tất bại!"Cả đám dưới sự kích đầu bắt đầu tung hô, thanh âm phía sau to hơn thanh âm phía trước, thậm chí còn có rất nhiều người cũng đã bị kích động đến lệ rơi đầy mặt, hồn nhiên quên đi bọn họ là ở nơi này làm gì, dường như mười vạn đại quân bọn hắn không phải tới giết bần đạo, mà là du khách vô tội đến du lịch.
Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp sau khi hưởng thụ đủ sự tung hô bên dưới, liền giơ tay dừng lại tiếng hoan hô, sau đó giả vờ làm ra bộ dáng đau xót từ bi nói :" Hiện tại ta phải cùng lực lượng tà ác cường đại chiến đấu, vì giảm bớt sự thương vong không cần thiết, các ngươi bây giờ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này."
" Chúng ta phải trợ giúp Thần tộc vĩ đại chiến đấu." Một số tên ngu ngốc cuồng nhiệt dõng dạc hô lên, thậm chí còn thật sự có mấy tên gia hỏa không biết sống chết vọt lên, đương nhiên, kết cục của xúc động nhất thời là rất thê thảm, bọn hắn trực tiếp liền trở thành lót dạ của đại hải quái, có mấy tấm gương này, ngươi phía sau lập tức trở nên ngoan ngoãn lại.
" Cám ơn các ngươi, nhưng mà mọi người không cần u buồn, mình ta có thể đối phó với những tiểu tử này, các ngươi ở nơi này chỉ tạo thành thương vong không cần thiết, vẫn là nhanh chóng rời khỏi nơi này đi thôi." Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp kỳ thật trong lòng đã sớm không nhịn được, hắn thật ra nhịn xuống nói mấy câu này, nếu lũ tiểu tử phía dưới còn không biết điều nữa, hắn nói không chừng thật sự sẽ xé toang bức màn giả nhân giả nghĩa này ở trước mặt đám người khai chiến với ta, dù sao sau này cũng sẽ có Giáo Đình thu thập tàn cuộc.
Bất quá, lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp lo lắng hiển nhiên là dư thừa, các tướng sĩ phía dưới còn sống đều là đã kiến thức qua sự cường đại của đại hải quái, nếu không phải xúc động nhất thời thì không ai nguyện ý muốn chết, bọn hắn thật ra cũng không phải dạng người hy sinh vì chính nghĩa, cho nên Ba Phác Tạp sau khi nói xong liền đều ồ ạt rời đi, hơn nữa tốc độ còn không chậm, Ba Phác Tạp nhìn thấy mà cũng không dám tin vào hai mắt của mình.
Đợi đến khi số người rời đi được một nửa, lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp không đợi được nữa mắng về phía chúng ta :"Các ngươi hai tên dị giáo đồ tà ác này, không ngờ dám can đảm hủy hoại giáo đường, còn ngang nhiên tại địa phương thần thánh này giết chóc dân chúng vô tội, đây là hành vi khinh nhờn ti tiện vô sỉ nhất đối với quang minh thần vĩ đại, ta phải thay mặt quang minh thần vĩ đại trừng trị các ngươi, ta nhất định phải bắt các ngươi trả giá vô cùng thảm trọng.
"Chó má cái gì dân chúng vô tội, óc ngươi là óc heo hả, phân biệt không rõ dân chúng vô tội với quân nhân cầm vũ khí trong tay sao?" Bần đạo không chút khách khí mắng lại, hơn nữa cố ý dụng thanh âm mà tất cả mọi người đều có thể nghe thấy nói :" Về phần quang minh thần ngươi nói, hắn và ngươi đều là đám gia hỏa giả dối, các ngươi nhân thật sao, dưới tình huống biết rõ sự lợi hại của ta như vậy, còn kêu bọn họ tới chịu chết."
"Ngươi!" Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp thiếu chút nữa bị ta nói tức chết, hắn vừa rồi khổ tâm làm ra bộ dáng từ bi hỉ xả đều bị một câu nói này của ta phá hủy, bởi vì lời của ta nói rất khôn khóe, Ba Phác Tạp trong khoảnh khắc cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu là hắn nói hắn thật sự không biết ta có lợi hại như vậy, vậy là toi rồi, ai bảo bọn hắn luôn thổi phồng gì là thần không gì là không biết, không gì là không làm được đây? Bây giờ nói không biết, đây không phải là vả vào miệng mình sao? Hơn nữa vừa rồi hắn còn chính mồm nói ra là "lực lượng tà ác cường đại", cũng không thể tự mình phủ định mình a? Ba Phác Tạp da mặt dù dày cũng không thể làm ra việc này.
Nhưng mà vấn đề mấu chốt là, hắn bất kể như thế nào cũng không có thể nói biết rõ sự lợi hại của ta, nếu nói như vậy, hắn coi như là bị gắn cái tội hãm hại những người này đi chịu chết. Cho nên Ba Phác Tạp đối với lời nói của ta muốn phản bác cũng không biết phản bác như thế nào, cái nào cũng có mâu thuẫn. Hắn lúc này là gấp đến độ nói không ra lời, đám người còn chưa đi hết bên kia cẩn thận nghĩ lại, lời nói của ta thật đúng là không sai, hôm nay rõ ràng chính là các thiên sứ ép bọn hắn đi chịu chết.
Có ý nghĩ này các tướng sĩ liền mất đi sự cuồng nhiệt lúc đầu, bắt đầu dùng ánh mắt hồ nghi nhìn chăm chú vào lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp. Ba Phác Tạp bị loại ánh mắt này nhìn vào khiến cả người không được tự nhiên dẫn đến thẹn quá hóa giận, hắn rõ ràng hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng trực tiếp động thủ.
"Gia hỏa khinh nhờn thần mình, ai cho ngươi nói bậy!" Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp vừa tức giận mắng vừa phóng ra pháp thuật công kích liên tiếp về phía chúng ta, bây giờ màn đại chiến chính thức bắt đầu.
Lần này bần đạo đã chuẩn bị đủ để đối phó với lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp, trước kia là ở trong sơn động, địa phương quá nhỏ, không thể chứa nổi thân thể của đại hải quái, hơn nữa linh lực bản thân ta cũng không đủ, chỉ có thể dựa vào Vong Ưu tự mình chiến đấu độc lập, cho nên mới tùy ý để cho Ba Phác Tạp hung hăng càn quấy, nhưng mà hiện tại tình thế hoàn toàn bất đồng, có ta cùng đại hải quái gia nhập, coi như không thể thắng thì ít nhất cũng có thể cân bằng với Ba Phác Tạp.
Lục dực thiên sứ bản thân là có khuynh hướng thiên về loại mục sư thiên sứ, sức chiến đấu cũng không phải rất mạnh, đương nhiên đây là cùng so sánh với những lục dực thiên sứ khác, riêng nói về công kích và phòng ngự của hắn thì đều là phi thường mạnh mẽ, đủ để tung hoành thiên hạm lần này sở dĩ phái ra hắn nguyên là thiên sứ phụ trợ, tiến hành đuổi giết chúng ta thật ra là có nguyên nhân.
Ngày đó, thời khắc cuối cùng khi ta dùng đại trận thu thận lục dực thiên sứ Na Tháp La kia thì đại trận mất đi tác dụng, Na Tháp La từng hướng Thiên giới cầu viện binh, hắn chỉ rõ là muốn lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp. Đây là bởi vì Na Tháp La là thiên sứ chiến sĩ, mọi người đều biết, chiến sĩ chỉ có phối hợp thêm mục sư mới có thể phát hiu sức chiến đấu cực mạnh.
Hơn nữa lúc ấy Na Tháp La bị thương đến mơ hồ, vội vã muốn mục sư đến giúp mình trị liệu, dù sao theo hắn nghĩ là ta là vùng vẫy giãy chết, lục dực thiên sứ tùy tiện ai đến cũng có thể dễ dàng giết chết ta, cho nên xét về những nguyên nhân này, Na Tháp La mới khẩn cầu phái lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp đến trợ giúp hắn.
Đáng tiếc sự tình phát triển quá xa ngoài dự liệu của Na Tháp La, sự tình diễn biến đến hiện tại, không ngờ biến thành lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp một mình đối phó chúng ta. Đây đối với ta cùng Vong Ưu mà nói không thể nghi ngờ là chuyện tốt, dù sao sức chiến đấu giữa mục sư và chiến sĩ hoặc là pháp sư vẫn là kém rất xa a.
Tuy rằng uy lực của mỗi một cái pháp thuật do lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp phóng thích đều kinh thiên động địa, nhưng nguyên nhân là bởi vì hắn là mục sư, cho nên pháp thuật công kích của hắn cũng không nhiều, hơn nữa trúng mục tiêu đến hiện tại đều là số không, quả thực là vô cùng thê thảm a.
Chút pháp thuật kia của lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp, ngoại trừ cắt đứt xúc tu của đại hải quái ra thì cũng không mang lại bất kỳ thành quả chiến đấu nào cho hắn.
Lẽ ra có nhục thuẫn xúc tu của đại hải quái ngăn cản, chúng ta hẳn là phải có tinh lực và thời gian đi công kích Ba Phác Tạp Ba Phác Tạp, nhưng mà công kích liên hợp của chúng ta lại đối với Ba Phác Tạp cũng là không hề có tác dụng, dù sao năng lượng của người ta so với chúng ta cao hơn quá nhiều, hắn lại xuất thân là mục sư, cho nên cấu trúc ma pháp thuẫn dị thường chắc chắn, giống như một cái mai rùa cứng ra, đánh như thế nào cũng không phá được, điều này làm cho ta và Vong Ưu đều cảm thấy phi thường buồn bực.
Chúng ta thực nghiệm vài lần liền triệt để hết hy vọng, bỏ qua công kích về phía Ba Phác Tạp mà là thay đổi sách lược, lấy tiêu hao làm chính. Dù thế nào đi nữa hắn là phương chủ công, ma lực hao phí so với chúng ta thì mau hơn, chỉ cần tiêu hao dần như vậy, Ba Phác Tạp sớm hay muộn ma lực sẽ khô kiệt, đến lúc đó chính là mặc cho chúng ta thu thập hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lục dực thiên sứ Ba Phác Tạp cũng không phải ngu ngốc, hắn sau khi nhìn thấy chúng ta đình chỉ công kích thì liền lập tức hiểu rõ ý đồ của chúng ta, hơn nữa hắn cũng nhìn ra hoàn cảnh xấu hổ giữa hai bên chúng ta, hắn thì giống như rùa, chúng ta đánh không được, mà chúng ta thì giống như ruồi bọ, hắn đánh mãi không trúng, cứ như vậy tiêu hao dần, vậy thì mãi không có kết thúc.
Ba Phác Tạp hiển nhiên không phải là người kiên nhẫn, hắn biết mình không thể tiêu hao nhiều quá, hắn còn phải quay về thiên giới phục mệnh, còn có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm, cho nên hắn bất kể như thế nào ở nơi này cũng không được tiêu hao quá nhiều. Vì thế, lục dực thiên sứ rốt cục chuẩn bị ra tuyệt chiêu. Hắn đầu tiên đình chỉ hết thảy công kích đối với chúng, sau đó gia cố ma pháp hộ bích của mình, sau khi cảm thấy hết thảy không còn sơ hở, Ba Phác Tạp bắt đầu chăm chú niệm tụng chú ngữ rất dài.
"Tên gia hỏa này có vẻ như sắp xuất tuyệt chiêu thì phải?" Bần đạo hỏi Vong Ưu.
" Ân, phân tích từ tốc độ ma lực tập trung của hắn, ta đoán là cấm chú pháp thuật cấp mười bốn, ít nhất có thể bao phủ phạm vi gần trăm dặm, hơn nữa uy lực rất mạnh, chúng ta có thể cũng chống đỡ không nổi." Vong Ưu phân tích nói.
" Trăm dặm?" Bần đạo chấn động nói, "Hắn điên rồi sao? Cách nơi này không xa chính là có một trấn nhỏ a? Bên trong có đến mấy vạn người, hơn nữa những người rồi bỏ chạy cũng không thể trong thời gian ngắn chạy ra ngoài trăm dặm a? Hắn thậm chí ngay cả dân chúng vô tội cũng giết, thật sự là quá khốn kiếp."
"Thời gian chuẩn bị của hắn là khoảng ba phút, cho ta gờ là chạy hay ngăn cản hắn?" Vong Ưu hỏi ta nói," Ba phút thời gian, chúng ta vị tất có thể đánh phá mai rùa của hắn, bất quá hiện tại chạy còn kịp."
"Thật có lỗi, ta là người tu đạo, chú trọng vào cái tâm, không thể trơ mắt nhìn rất nhiều dân chúng vô tội chết thảm a, hôm nay ta nếu như bản thân bỏ chạy, chỉ sợ cả đời cũng không thể tu luyện ra đạo tâm, nàng đi trước đi, ta tự mình tới." Bần đạo áy náy nói với Vong Ưu :" Ta không muốn liên luỵ nàng."
" Ca ca ngốc, nói bậy cái gì đó, vợ chồng chúng ta là một khối, chàng chết ta há có thể sống một mình, đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng cùng nhau ngắn hắn lại." Vong Ưu nói xong, cũng không đợi ta trả lời, trực tiếp dùng pháp thuật mạnh nhất
của nàng, toàn lực oanh kích vào trên ma pháp hộ thuẫn của Ba Phác Tạp.
"Được người vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì nữa." Bần đạo cười lớn tiếng nói :"Vậy vợ chồng chúng ta liên thủ, đại phá mai rùa đi." Nói xong, Nói xong, phi kiếm của bần đạo cũng theo sau oanh kích của Vong Ưu đánh vào trên ma pháp thuẫn của Ba Phác Tạp.
Đây là một tràng cạnh tranh giữa trí tuệ và lực lượng, Ba Phác Tạp đại biểu lực lượng, trên mai rùa của hắn tràn ngập năng lượng lớn hơn gấp vài lần so với ta cùng Vong Ưu hợp lại. Mà Vong Ưu cùng bần đạo cũng đang đại biểu cho trí tuệ chiến đấu, chúng ta chọn dùng phương thức tập trung đánh phá một điểm, đem toàn bộ công kích đều tập trung vào một điểm trên mai rùa.
Theo thời gian chuyển dời, dưới công kích tinh chuẩn của chúng ta, hộ thuẫn của Ba Phác Tạp bắt đầu bất ổn, hơn nữa dần dần trở thành nhạt, có xu thế vỡ tan. Nhưng mà, thời gian còn thừa của chúng ta không còn nhiều lắm, ai cũng không biết rốt cuộc phương nào có thể cười đến cuối cùng. Bất quá, càng làm cho bần đạo buồn bực chính là, sau cùng, là trong vài giây đồng hồ trọng yếu nhất, linh lực của ta lại khô kiệt.