“Việc ta cần làm là sắp xếp sao cho năm viên Huyết Thần Chủng này hình thành nên một loại cân bằng tương đối ổn định.” Tô Trường Không thầm nói.
Thất bại lần đầu tiên, hắn không chút nóng nảy, vội vàng, lại một lần nữa bắt đầu rèn.
“Đang đang đang!” Tiếng chùy sắt nặng nề không ngừng vang vọng dưới đáy núi lửa.
Mỗi một lần Tô Trường Không bắt đầu khảm nhập từ ba viên Huyết Thần Chủng trở lên vào thanh đao bên dưới, lực lượng phát ra giữa ba viên này chắc chắn sẽ phá hủy thân đao.
Nhưng thử nghiệm hết lần này đến lần khác, cũng khiến Tô Trường Không dần dần có chút lĩnh ngộ: “Nếu không cứ thử dựa theo quy luật ngũ khí tuần hoàn, để sắp xếp năm viên Huyết Thần Chủng này dựa theo quy luật âm Dương Ngũ Hành, hình thành nên một vòng tuần hoàn xem sao.”
Theo quy luật ngũ hành tương sinh tương khắc, giữa các bên có thể hình thành nên một vòng tuần hoàn ổn định.
Tình huống trước mắt, bên trong Huyết Thần Chủng vốn đã chứa đầy năng lượng hỗn loạn, giữa chúng còn xung đột với nhau, nhưng hẳn là vẫn có thể sắp xếp sao cho năm viên này cùng đạt tới một trạng thái tương đối ổn định!
Nếu chỉ dùng một viên Huyết Thần Chủng tạo thành binh khí, uy năng có hạn, nếu dùng cả năm viên Huyết Thần Chủng tạo thành một kiện binh khí, tuy rằng uy năng không thể chạm tới cấp bậc thần khí chân chính, nhưng vẫn vượt xa binh khí phàm tục!
Tô Trường Không lập tức bắt tay vào thử nghiệm phương án mới. Hắn bỏ tất cả Huyết Thần Chủng vào bên trong lò rèn hình thành từ linh khí, bắt đầu một lượt rèn mới.
Lần lượt thử nghiệm, lần lượt thất bại, Tô Trường Không vẫn kiên trì, không ngừng thử đi thử lại nhiều lần, cố gắng sắp xếp sao cho năm viên Huyết Thần Chủng có thể dựa theo quy luật ngũ hành tuần hoàn, đạt tới trạng thái cân bằng, ổn định.
“Ầm ầm!”
Xuất phát từ bản năng, năm viên Huyết Thần Chủng không ngừng phản kháng, chúng nó cùng lúc phát ra một luồng lực lượng cuồng bạo làm cho cả tòa núi lửa đều hung hăng run rẩy, nham thạch nóng chảy quay cuồng.
Nếu đến gần một chút, rất có thể sẽ bị lực trùng kích này đánh cho tan xương nát thịt.
Sắc mặt Tô Trường Không trầm xuống: “Chỉ là Huyết Thần Chủng còn muốn phản kháng ta?”
“Đang đang đang!”
Tô Trường Không vận dụng thể phách mạnh mẽ thân thể Võ Thánh, cầm cây chùy rèn thật lớn trong tay, mỗi một chùy đều như có uy lực của Thiên Thần chi chuy, nện xuống thân đao, phát ra tiếng choang choang thanh thúy, dần dần hóa giải lực lượng hỗn loạn tràn ra từ bên trong năm viên Huyết Thần Chủng.
“Cái này… đây là động đất sao?” Đám người Nam Cung Minh đều trợn mắt há hốc mồm, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng mặt đất dưới chân đang chấn động.
Mà hỏa diễm bên trong miệng núi lửa ở cách đó không xa, lại như sóng biển điên cuồng bốc lên, quay cuồng, rất giống dấu hiệu núi lửa chuẩn bị phun trào.
Nhưng đây không phải hiện tượng tự nhiên, nó lại do con người tạo thành!
“Là Tô Thái Lai? Rốt cuộc hắn đã đạt tới trình độ nào rồi? Có thể rèn binh khí dưới đáy núi lửa, hơn nữa nhất cử nhất động, đều như có thiên uy. Chẳng lẽ hắn đã trở thành Ngũ Khí Tông Sư?”
Đoàn người Nam Cung Minh hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ biết được tất cả những chuyện này đều do Tô Trường Không tạo thành.
“Tất cả cách xa nơi này một chút!” Nam Cung Minh phân phó những người còn lại đi xa miệng núi lửa một chút, lỡ như vì đứng gần mà bị dung nham bên trong lan đến liền thê thảm rồi!
Mấy Tiên Thiên võ giả của Thần Binh sơn trang đều đứng thật xa quan sát.
“Đang đang đang!” âm thanh thiết chùy rèn kim loại cứ vang lên không dứt bên tai.
Mỗi một lần thiết chùy hạ xuống, cả ngọn núi lửa đều theo đó mà rung động một hồi, tựa như nó đã trở thành lò rèn của Tô Trường Không.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm ngày lướt đi như một cơn gió.
“Được rồi!” Bên dưới đáy núi lửa, trên mặt Tô Trường Không ánh lên niềm vui khó có thể che giấu được.
Ngay lúc này, Viêm Ngục đao đã được đúc lại thành công, đang bày ra trước mắt hắn.
Sau khi Viêm Ngục đao được đúc lại, phần răng cưa như hàm cá mập của nó đã trở nên mộc mạc hơn.
Thoạt nhìn từ bề ngoài, cả chuôi đao, lưỡi đao, thân đao đều vô cùng bình thường không có gì kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ một chút sẽ thấy, phía trên Viêm Ngục đao có năm viên tinh thạch với màu sắc không giống nhau, nhưng giữa chúng lại tồn tại một mối quan hệ tương dung, cân đối, thời thời thời khắc đều tản ra một luồng khí tức hủy diệt, không ngừng quanh quẩn phía trên thân đao, tuần hoàn không ngớt.
“Rốt cục cũng thành công. Dựa theo ngũ hành tương sinh, và quy luật tuần hoàn của ngũ khí, ta đã dung nhập, rèn đúc được năm viên Huyết Thần Chủng vào bên trong thân đao!” Tô Trường Không đang vui sướng thưởng thức kiệt tác của chính mình, khóe miệng tràn đầy tươi cười.
“Thanh đao này đã không thể gọi là Viêm Ngục đao được nữa, nếu đã dùng Huyết Thần Chủng rèn lên, liền gọi là Huyết Ngục đao đi.” Tô Trường Không âm thầm nói.
Hắn vừa đặt cho thanh đao của mình một cái tên mới, là Huyết Ngục đao! Lấy Huyết Thần Chủng rèn ra một thanh ‘Ngụy thần khí’.
“Đi ra ngoài trước đã.” Sau đó, Tô Trường Không cũng không có ý định tiếp tục ở lại nơi này nữa, hắn tung người nhảy lên, rời khỏi miệng núi lửa, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
“Tô Thái Lai đi ra rồi!”
“Thanh đao trên tay hắn… Chính là binh khí vừa hắn rèn ra sao? Ta… Cơ thể ta muốn nứt ra rồi!”
Tô Trường Không vừa rời khỏi miệng núi lửa, đám người Nam Cung Minh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía ‘Huyết Ngục đao’ trong tay Tô Trường Không.
Gần như ngay lập tức, trên mặt bọn họ đều xuất hiện vẻ sợ hãi, rung động.
Thoạt nhìn Huyết Ngục Đao dược tạo hình theo phong cách vô cùng cổ xưa, bình thường không có chút gì kỳ lạ, nhưng khí tức tản ra bên trong lại tràn ngập hỗn loạn, hủy diệt, khiến cho bọn họ cảm nhận được nỗi sợ hãi phát ra từ linh hồn, tựa như bản thân chỉ cần tiến lại gần thêm một chút, sẽ chịu kết cục rơi thẳng xuống địa ngục!
Tô Trường Không nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi cùng với thân thể không tự chủ được khẽ run rẩy của đám người Nam Cung Minh, hắn lập tức thu Huyết Ngục đao vào trong Thư Hương đại, ngăn cách khí tức của nó.
Đối với người bình thường, chỉ cần sơ sẩy chạm vào khí tức hủy diệt do Huyết Ngục đao tản ra, nhất định sẽ tử vong!
Lúc này, đoàn người mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi, bọn họ nhìn nhau, cùng cười khổ. Trong lòng đã hiểu, hiện giờ thực lực của Tô Trường Không đã vượt xa những gì bọn họ có thể tưởng tượng được.
Ngay vừa nãy, kiện binh khí do hắn tạo ra đã mang tới cho bọn họ một loại cảm giác linh hồn sắp sửa tan biến, vậy mà Tô Trường Không vẫn có thể không đổi sắc mặt, nắm giữ lấy nó.
Rất nhanh, Tô Trường Không và đám người Nam Cung Minh đã rời khỏi miệng núi lửa.
“Nam Cung trang chủ, lần này đã tới quấy rầy, về sau, nếu Thần Binh sơn trang gặp phải phiền toái, có thể đến Chu Lăng sơn tìm ta. Tô mỗ cáo từ trước.” Tô Trường Không rất nôn nóng muốn thử uy năng của Huyết Ngục đao, bởi vậy hắn lập tức dặn dò Nam Cung Minh một câu, rồi nhích người rời đi.
Tô Trường Không vừa tạm biệt đám người Nam Cung Minh, đã cưỡi lên bạch hạc, một đường rời đi tới một mảnh núi từng hoang vắng ít người qua lại.
Hắn cầm Huyết Ngục đao trong tay, ý niệm khẽ động, lăng không chém ra một đao.