“Đa tạ Đao huynh ra tay tương trợ, Tuyết Tiêu vô cùng cảm kích, nếu sau này huynh có việc gì cần hỗ trợ, có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào.” Cơ Tuyết Tiêu nói lời tạ ơn với Tô Trường Không.
Nếu không có Tô Trường Không, Cơ Tuyết Tiêu chỉ có thể lựa chọn luyện hóa Thần Chủng thành tựu Võ Thánh, mới có thể thoát vây. Nhưng một khi làm như vậy, rất có khả năng sẽ làm tổn hại tới tiềm năng của bản thân, về sau này, nàng rất khó nắm giữ thần thông thứ hai, đạt tới Nhập Thánh nhị trọng thiên trở lên.
Cơ Tuyết Tiêu nói xong, lại cho Tô Trường Không một mảnh Băng Tinh thụ diệp, dùng để liên lạc.
“Đao tiền bối, đa tạ ngươi đã báo thù cho Phó gia ta.” Phó Thanh Ti cũng tỏ ra cảm kích vạn phần nói.
Lúc trước, vì luyện chế Huyết Thần Chủng, năm người này đã biến toàn tộc Phó gia từ trên xuống dưới đều biến thành tài liệu luyện chế Huyết Thần Chủng, nếu không có Tô Trường Không, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không có khả năng báo thù.
“Ừm, không có gì.”
Tô Trường Không gật gật đầu, khả năng cao là Cơ Tuyết Tiêu này đến từ Cổ Thánh quốc, kết giao cùng nàng, nếu sau này hắn đi Cổ Thánh quốc, cũng không đến mức không biết chút gì.
Sau đó song phương chia tay, Cơ Tuyết Tiêu mang theo Phó Thanh Ti rời đi.
“Trở về Linh Đạo tông.” Tô Trường Không cũng không dừng lại, sau khi tách ra khỏi Cơ Tuyết Tiêu, Phó Thanh Ti, hắn liền trở về Đại Viêm hoàng triều.
Chuyến đi này coi như thuận lợi, với thực lực hiện giờ của Tô Trường Không, dù là võ giả Cổ Ma Tông có tu luyện bí thuật đến từ Cổ Thánh quốc, dưới tay Tô Trường Không đều sẽ bị quét ngang, nghiền ép.
Võ Thánh không ra, khó có người chống lại được hắn!
Thế nhưng Tô Trường Không chẳng hề kiêu ngạo tự mãn, từ chỗ Cơ Tuyết Tiêu, hắn biết được thế giới này vô cùng to lớn, ngay cả Cổ Thánh cũng chưa chắc đã đủ khả năng “Đăng cao tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu” [1], hắn còn kém xa!
[1] một câu trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ: nghĩa là có thể leo lên tới đỉnh, bao quát toàn bộ những ngón núi nhỏ hơn.
Tô Trường Không trở về Linh Đạo tông, hắn liền kiểm kê thu hoạch của lần này. Và đương nhiên thu hoạch lớn nhất chính là năm viên Huyết Thần Chủng kia.
Lần trước, hắn từng thu được một viên Huyết Thần Chủng từ chỗ La Hoàng, nó đã giúp hắn lĩnh ngộ và nắm giữ kỹ năng chuyển hóa âm dương, thúc đẩy Phong Lôi Tiễn Thuật lên tới thập nhất cảnh, mà lần này, hắn lại đạt được năm viên Huyết Thần Chủng, có thể nghiên cứu, tìm hiểu một chút.
“Không được... Lực lượng của năm viên Huyết Thần Chủng này quá mức hỗn loạn! Hẳn là chúng nó đã hấp thu Huyết Thần Chủng khác, làm cho lực lượng bên trong hỗn loạn, căn bản không có giá trị nghiên cứu!” Nhưng nghiên cứu một chút, Tô Trường Không liền cau mày không thôi.
Năm võ giả Cổ Ma Tông, mỗi người đều có một viên Huyết Thần Chủng, bọn họ để cho các thế gia chung quanh khác luyện chế Huyết Thần Chủng, chờ thành thục liền thu, sau đó sẽ dùng bí thuật cắn nuốt hết, làm cho Huyết Thần Chủng của mình trở nên mạnh mẽ, kỳ vọng có thể tăng Huyết Thần Chủng lên tới cấp bậc thần thông chân chính, thành tựu Võ Thánh.
Bởi vậy, năm viên Huyết Thần Chủng này mang tới cho Tô Trường Không một loại cảm giác hỗn loạn, không có bất cứ giá trị gì để nghiên cứu, tìm hiểu, nếu mạnh mẽ mang đi nghiên cứu, ngược lại có khả năng sẽ phải nhận thu hoạch sai lầm, dẫn đến lầm đường lạc lối.
Người ngoài khó có thể luyện hóa sử dụng Huyết Thần Chủng, cũng không có cách nào để tìm hiểu, cho nên với những người khác, thứ này cũng tương đương với phế phẩm.
“Một khi đã như vậy, tại sao không dùng những viên Huyết Thần Chủng này để tạo ra một kiện... Thần khí?” Trong đầu Tô Trường Không chợt lóe lên linh quang, hắn nghĩ tới phương pháp lợi dụng phế vật.
Thần khí chính là một loại khí cụ dùng Thần Chủng làm vật liệu chủ yếu để chế tạo ra, bất luận là ai nắm giữ, đều có thể phát huy đầy đủ uy năng của nó.
Hóa Long môn chính là sản phẩm do Thiên Long Võ Thánh dùng Thần Chủng của chính mình làm vật liệu chế tạo.
Tuy Huyết Thần Chủng này là phiên bản cấp thấp của Thần Chủng, nhưng về bản chất, nó cũng không khác Thần Chủng quá nhiều, một khi đã như vậy, hoàn toàn có thể dùng Huyết Thần Chủng này để chế tạo một kiện thần khí.
Năm viên Huyết Thần Chủng cộng lại chế tạo ra một kiện binh khí, dù vẫn kém hơn thần khí chân chính, nhưng gọi là ngụy thần khí cũng không có vấn đề gì nhỉ?
Càng nghĩ, ánh mắt Tô Trường Không càng sáng lên.
Hóa Long môn không phải là thần khí loại chiến đấu, không thể trực tiếp gia tăng sức chiến đấu của một võ giả, nhưng nếu có một thanh binh khí tiếp cận cấp bậc thần khí, đối với chiến lực tăng lên, tuyệt đối là dựng sào thấy bóng!
“Cứ thử xem sao. Thanh Viêm Ngục đao kia vốn là hình thức ban đầu của thần binh, khảm 5 viên hạ cấp Yêu Ma Tinh Hạch. Nói thế nào, Huyết Thần Chủng cũng mạnh hơn Yêu Ma Tinh Hạch, chỉ cần ta đúc lại một phen, đổi 5 viên Huyết Thần Chủng thành hạch tâm cho nó, nhất định có thể sinh ra chất biến!”
Nghĩ đến liền làm.
Tô Trường Không cảm thấy, có vẻ như Trảm Yêu Thần Binh chính là phiên bản nhược hóa của thần khí.
Mà đối với Tô Trường Không ở thời điểm hiện giờ, kỳ thực khi hắn cầm vào tay, thì một thanh bảo đao hay một thanh mộc đao, cũng không quá khác biệt.
Lợi hại chính là người chứ không phải đao, đao dùng thuận tay là được.
Nhưng nếu như trong tay hắn cầm một kiện thần khí có uy lực cực lớn, vậy thì lại là một chuyện khác!
“Đi Thần Binh sơn trang một chuyến, mượn núi lửa ở nơi đó để rèn thần khí.” Tô Trường Không đứng dậy, đưa ra quyết định, rồi lập tức khởi hành tới Thần Binh sơn trang, hoàn cảnh nơi đây rất thích hợp để hắn rèn Huyết Thần Chủng thành binh khí.
Thần Binh sơn trang còn có tên gọi khác là đệ nhất chú binh sơn trang của Đại Viêm hoàng triều, trước kia,vì khắc chế thân thể bất tử của yêu ma, Tô Trường Không đã từng tới Thần Binh sơn trang, muốn chế tạo ra một thanh Trảm Yêu Thần Binh.
Kết quả là hắn lại có thu hoạch khác ở trong đó, dựa vào cảm ngộ phối binh của cường giả Tiên Thiên, tìm hiểu thần ý trong đó, ngược lại đã dưỡng ra đao ý, không cần Trảm Yêu Thần Binh nữa.
Tô Trường Không cũng giúp Thần Binh sơn trang vượt qua một hồi nguy cơ, giành được Viêm Ngục đao do trang chủ Nam Cung Minh tặng.
Tính toán thời gian, đã được nhiều năm, lần này cũng coi như hắn thuận đường đi thăm Nam Cung Minh.
Tô Trường Không cưỡi bạch hạc, chỉ mất hai, ba canh giờ liền vượt qua khoảng cách xa xôi, đi đến Thần Binh sơn trang.
Thần Binh sơn trang nằm trên một ngọn núi lửa chết, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, thường có những người trong võ lâm lặn lội đường xa tìm đến Thần Binh sơn trang cầu đạt được một kiện binh khí tiện tay.
Buổi sáng, Tô Trường Không đi vào cửa Thần Binh sơn trang, theo những vị khách khác đến cầu binh khí, một đường tiến vào bên trong Thần Binh sơn trang.
“Ngươi... Ngươi là Tô Thái Lai?”
Hắn đang tùy ý đi dạo một phen, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh đầy vẻ ngạc nhiên, đó là một lão giả tóc bạc, Lục Nhai!
Lục Nhai là trưởng lão của Thần Binh sơn trang, trong nửa năm ở Thần Binh sơn trang, Tô Trường Không cũng học được không ít kiến thức về rèn luyện từ lão.
“Lục lão, đã lâu không gặp.” Nhìn thấy người quen, trên mặt Tô Trường Không cũng lộ ra vẻ tươi cười.
“Không nghĩ tới ngươi sẽ quay trở về, để ta dẫn ngươi đi gặp trang chủ.” Lục Nhai vội vàng mời mọc.