Gần như hắn chẳng hề để ý đến những chuyện bên ngoài, mỗi ngày chỉ chăm chú luyện đan, nuôi nấng dị thú, hấp thụ Quy Tức chân khí do đám người Tả Khâu tu ra.
Cuộc sống bình tĩnh mà thỏa mãn.
"Gần tới rồi... Chính là lúc này!" Một năm rưỡi sau, từ trong đáy mắt Tô Trường Không xuất hiện một mảnh quang mang hưng phấn.
Hắn biết, thời điểm thu hoạch trái cây sắp tới rồi!
Hắn đã đợi nó hơn một năm nay, cuối cùng cũng chờ được!
Tô Trường Không đứng dậy, nhanh chóng cưỡi lên hư ảnh bạch hạc, đón bóng đêm rời khỏi Linh Đạo tông.
Lúc ban đêm, đang có ba người vội vàng chạy nhanh trong một ngọn núi hoang.
"Đại ca, tối muộn vậy rồi... có cần phải vội vàng chạy đi như vậy không?" Một nam tử áo lam không nhịn được mở miệng nói.
Nam tử được gọi là đại ca, chính là một hán tử hùng tráng, nghe vậy, sắp mặt gã trở nên ngưng trọng nói: "Cẩn thận không sai, lần này chúng ta đoạt được một đóa Thối Linh hoa trăm năm, đây chính là tài liệu luyện chế linh đan. Chờ khi trở lại tông môn, chỉ cần dâng lên cho tông chủ, ít nhất chúng ta cũng có thể đổi lấy lượng lớn đan dược Khí Huyết. Đừng dông dài nữa, chạy nhanh là hơn, đêm dài lắm mộng!"
Không lâu trước đó, trong một chuyến ra ngoài, ba người bọn họ phát hiện một đóa Thối Linh hoa trăm năm. Sau khi phát sinh một hồi xung đột với bang phái bản địa, bọn họ mới thành công thu đóa linh hoa nọ vào trong túi. Hiện giờ, cả đám cũng sợ bang phái cừu nhân kia tìm tới cửa, bởi vậy mới suốt đêm chạy đi, còn chuyên môn chọn lựa con đường xuyên qua núi hoang rừng già, quạnh hiu vắng vẻ.
"Kỳ quái... Vì sao trong sơn mạch này lại im lặng như vậy? Ngay cả tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót cũng không có." Nam tử áo lam nhíu mày.
Gã đã mơ hồ nhận ra trong ngọn núi này có điều gì đó không thích hợp, chẳng lẽ có thứ mãnh thú nào đó chiếm cứ nơi đây?
Nhưng với thực lực của bọn họ, có mấy con hổ đến đây cũng có thể tiện tay giết chết!
"Dừng lại!" Đột nhiên, ba người đồng loạt dừng chân.
Bởi vì bên dưới một ngọn núi nhỏ đứng sừng sững ngay trong bóng đêm trước mặt, có một đôi mắt mang theo quang mang xanh lục, giống như một cái đèn lồng thật lớn, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
"Kia không phải núi... mà là một con trâu?"
Nhưng rất nhanh, da đầu ba người đã có chút run lên, con ngươi co rút lại. Bọn họ nhìn thấy ngọn núi nhỏ phía trước kia đang di động. Không, nói chính xác hơn, đó là một con trâu!
Một con trâu khổng lồ!
Hình thể dài gần mười trượng, toàn thân đang phủ phục ở nơi này. Ở trước mặt nó, từng gốc đại thụ gần đó chỉ như những cọng cỏ ven đường, một đôi con ngươi mang theo u quang, ẩn chứa quang mang vô tình lạnh như băng.
"Dị thú... Đây là dị thú trong truyền thuyết? Ta... Khoảng ba năm trước đây, ta từng đi qua Phục Ngưu sơn này, nhưng không có phát hiện ra con dã thú nào dị thường mà!"
Trái tim trong ngực ba người nam tử hùng tráng đều đập lên từng nhịp kinh hoàng. Đối mặt với con dị thú này, bọn họ cảm nhận được một nỗi sợ hãi đến từ linh hồn.
Mà đừng nói là bọn họ, kể cả Tiên Thiên võ giả bên trong tông môn của bọn họ đến đây, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của con cự ngưu này!
Đây là sinh vật đáng sợ mà bọn họ chỉ từng được nhìn thấy trong sách vở mà thôi!
"Trốn... Trốn mau!"
Nam tử hùng tráng không chút do dự, cố gắng kiềm chế cảm giác hai chân như nhũn ra, thân hình vội vàng lay động, bỏ chạy về hướng ngược lại.
Mà con cự ngưu kia lại dùng lưỡi liếm liếm môi. Nó vốn chỉ là một con trâu phổ thông bình thường được người ta nuôi nấng, hiện giờ nó có được lực lượng, mang trong mình lực lượng khủng bố, nó lại có thể trở thành bá chủ ngọn núi hoang này.
Và hết thảy mọi thứ khác đều là đồ ăn của nó!
Cự ngưu đang chuẩn bị truy kích, tóm lấy rồi ăn sống nuốt tươi ba con con mồi khí huyết cường thịnh này, lại đột nhiên cảm nhận được cái gì đó. Hai mắt nó đầy cảnh giác nhìn về phía không trung, ở nơi này, vừa có một bóng người màu đen hạ xuống!
"Ừm? Không có đuổi theo?" Ba người nam tử hùng tráng đều cảm nhận được kia cự ngưu không đuổi giết bọn họ.
Tuy bọn họ không biết vì sao nhưng cũng không dám do dự, lập tức dùng ra khí lực bú sữa, trong khoảng thời gian ngắn đã chạy ra hơn mười dặm.
"Rống!"
Nhưng dù cách mấy chục dặm, bọn họ cũng nghe được một tiếng gầm gừ vang vọng cả linh hồn.
Là âm thanh đến từ con cự ngưu kia!
"Dị thú kia gặp phải địch nhân sao? Dường như nó đang thị uy!"
"Đừng xen vào việc của người khác! Chạy xa một chút đi, đây căn bản không phải chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào!"
Trong lòng ba người nam tử hùng tráng đều kinh hãi không thể nói rõ.
Con cự ngưu khổng lồ như ngọn núi nhỏ kia, tuyệt đối là dị thú trong truyền thuyết. Và sở dĩ nó không đuổi giết bọn họ, là vì nó cảm nhận được một tên cường địch nào đó uy hiếp!
Tuy trong lòng bọn họ tràn ngập tò mò, nhưng ba người lại biết quá mức tò mò sẽ vứt bỏ tánh mạng như chơi, bởi vậy chỉ cắm đầu chạy đi, không dám quay lại!
Lúc này, bên trong núi hoang, cự ngưu đang gắt gao nhìn chằm chằm vào một thanh niên mặc hắc y đang đứng cách đó không xa, trong con ngươi lóe lên kiêng kị và hung quang.
Người tới tự nhiên là Tô Trường Không.
"Con đại hoàng ngưu kia đã trưởng thành đến loại tình trạng này rồi, còn mạnh hơn võ giả Tam Hoa cảnh bình thường, không thua kém hắc lân cự tích từng bị ta săn giết trước kia."
Tô Trường Không quan sát con cự ngưu trước mắt, trong lòng cũng không khỏi cảm thán, chỉ ngắn ngủi một năm rưỡi mà thôi, nhưng nó đã trưởng thành tới loại tình trạng này rồi.
Hiển nhiên đây chính là thiên phú và ưu thế của dị thú, chỉ cần có đủ tài nguyên, chúng nó có thể nhanh chóng trưởng thành đạt tới đỉnh phong.
"Mâu!"
Bộ lông toàn thân cự ngưu dựng thẳng lên, nó phát ra một tiếng gầm gừ rung trời với Tô Trường Không.
Một cơn gió lớn thổi rung đám đại thụ giữa núi rừng, khiến cho núi đá run rẩy, tràn ngập uy hiếp.
Cự ngưu biết rõ người trước mắt này vô cùng đáng sợ.
Trước kia nó chỉ là một con đại hoàng ngưu bình thường mà thôi, là người trước mắt này đã làm gì đó, mới khiến nó thoát thai hoán cốt, trưởng thành cho tới tình trạng hôm nay.
Nhưng cự ngưu cũng có được trí tuệ không thấp, nó từng chứng kiến rất nhiều đồng bào bị giết sau khi đã được người ta nuôi béo, mà người trước mắt này chịu bỏ ra nhiều tài nguyên bồi dưỡng nó như thế, cũng chỉ vì nuôi béo nó rồi giết mà thôi!
Mà lúc này đây, đối phương đã đến, khả năng cao là chuẩn bị ra tay với nó rồi!
Cự ngưu rít gào một tiếng tràn ngập uy hiếp, là muốn để Tô Trường Không biết khó mà rời đi, nhưng Tô Trường Không vẫn đứng yên không nhúc nhích, khiến cho hung quang trong mắt cự ngưu đã đậm đặc tới mức có thể ngưng kết thành thực chất.
Hiện giờ nó rất mạnh mẽ, nó phải xé người trước mắt thành mảnh nhỏ, cắn nuốt hắn đi!
Từ đó mới hoàn toàn tiêu diêu tự tại!
"Oanh!"
Cự ngưu khẽ động bốn vó, để lộ sự linh hoạt không tương xứng với thân thể khổng lồ như núi nhỏ. Tiếp đến, nó kéo theo một luồng tàn ảnh, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, điên cuồng đánh tới Tô Trường Không.
Mỗi bước vó trâu đạp xuống, đều khiến núi rung đất chuyển.