Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 914 - Để Ta Cho Ngươi Hiểu Được... Cái Gì Gọi Là Tuyệt Vọng Đi!!!




"Xuy!"

Tô Trường Không khẽ động ý niệm, đao hồn rung chuyển, đao khí hùng hậu hiện ra giữa hư không, hóa thành từng lưỡi dao vô hình sắc bén. Chúng lập tức xé rách không khí, chém thẳng về phía Tần Diệt Sinh.

"Phốc!"

Theo lý thuyết, trừ phi cảnh giới của đối thủ không hề thua kém Tô Trường Không, nếu không kẻ kia tuyệt đối không thể chống đỡ hoặc là né tránh một đao ẩn chứa đao hồn lực, gắt gao tập trung vào khí tức linh hồn này, nghĩa là địch nhân chỉ có duy nhất một cách ứng phó chính là cứng rắn chịu đựng.

Nhưng Tần Diệt Sinh vẫn đứng yên tại chỗ chưa hề động đậy. Nhưng giây tiếp theo, thân thể gã như u linh, trống rỗng lướt ngang ra ngoài cả trượng, dễ dàng khiến cho một đao của Tô Trường Không thất bại, chém thẳng vào không khí!

Chỉ cần một hành động này cũng đủ làm trong lòng Tô Trường Không thoáng kinh ngạc.

Bởi vì tình huống này có nghĩa là tốc độ thân pháp của Tần Diệt Sinh tuyệt đối không thua kém hắn. Và như vậy, dù hắn có lựa chọn trốn đi, Tần Diệt Sinh vẫn có thể dễ dàng theo kịp!

Tần Diệt Sinh nhẹ nhàng thở dài: "Cũng tốt... Đã rất lâu rồi, ta không chiến đấu với ai. Để ta cho ngươi hiểu được... Cái gì gọi là tuyệt vọng đi!"

Tô Trường Không rất mạnh, là một tên yêu nghiệt sinh ra ở thời đại này. Có lẽ trong tương lai, hắn cũng có cơ hội thành tựu Võ Thánh, nhưng với Tần Diệt Sinh, nếu gã đã quyết định tự mình ra tay, thì tuyệt đối không có chuyện sảy tay, bỏ sót!

"Bắc Ảnh Cuồng, đã đến lúc các ngươi hy sinh vì ta rồi đó." Tần Diệt Sinh bình tĩnh cất lời, nhưng âm thanh nọ lại lạnh như băng vang vọng ở trong đầu ba người Bắc Ảnh Cuồng.

"Không... Hội chủ! Hãy cho ta thêm một lần cơ hội, ta sẽ xuất toàn lực, sẽ bắt được tiểu tử này!"

Mí mắt Bắc Ảnh Cuồng không ngừng giật giật. Gã đã ý thức được điều gì, vội vàng hét lớn, đồng thời muốn bứt ra, lui về phía sau.

Nhưng luồng yêu lực hùng hậu trong cơ thể Bắc Ảnh Cuồng kia lại bị người ta điều khiển, nó trực tiếp trói buộc gã, khiến cho gã muốn động một ngón tay cũng khó khăn.

Phải biết rằng, mỗi một tên thủ hạ được Tần Diệt Sinh bồi dưỡng, đều bị kẻ này để lại thủ đoạn cấm chế ở trong cơ thể, lấy đó để phòng ngừa bọn họ phản bội.

Nghĩa là những kẻ như Bắc Ảnh Cuồng tuyệt đối không thể làm trái ý Tần Diệt Sinh, không quan tâm có đối phương ý thức được tình huống không ổn rồi muốn chạy trốn, muốn phản kháng hay không… bởi vì hết thảy chỉ là vô ích.

Hưu!

Bóng dáng mặc hắc bào của Tần Diệt Sinh bay thẳng về phía Bắc Ảnh Cuồng, hai người đụng chạm, và chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, khí thể màu đen bên dưới tầng hắc bào đã từ tai mắt mũi miệng, lỗ chân lông… chui vào bên trong cơ thể Bắc Ảnh Cuồng.

"A a a!"

Bắc Ảnh Cuồng phát ra một tiếng rít gào thê lương, chấn cho màng tai người ta đau nhức, không ngừng khuấy động mây mù trên bầu trời.

"Ca ca ca!"

Tiếp đó, tựa như thân hình vốn cao lớn khôi ngô của Bắc Ảnh Cuồng đã bị yêu lực thiêu đốt đốt, nó lập tức sôi trào lên, khiến cho thân thể của gã kịch liệt bành trướng.

Bên trong tiếng khung xương bạo vang, thân thể nọ nhanh chóng bành trướng tới chiều cao một trượng.

Lúc này ở bên trong da thịt Bắc Ảnh Cuồng chợt sinh ra một tầng vảy màu đen. Tầng vảy nọ xé rách da thịt, bao trùm ở bên ngoài. Rồi ngay trên đỉnh đầu gã, lại có hai cái sừng gấp khúc, cực kỳ sắc bén, chẳng những xuyên thấu qua xương sọ, còn như muốn xé rách cả thương khung.

Ngay tại thời điểm này, một luồng yêu khí đáng sợ trực tiếp phóng lên cao, rồi khuếch tán ra bốn phía.

Hiện tại vốn là ban đêm, trăng sáng sao thưa, nhưng dưới ảnh hưởng của loại yêu khí này, phạm vi mấy trượng xung quanh núi hoang, đều thay đổi, tựa như cả khu vực đã tiến vào một mảnh không gian khác, tối đen đến mức đưa tay không thấy năm ngón!

"Hội chủ... Tiến vào thân thể Bắc Ảnh Cuồng? Khiến cho khí tức Bắc Ảnh Cuồng... tăng vọt gấp mấy lần lúc trước!" Vu Mông, Vu Khâm đều có chút nghẹn họng nhìn nhìn một màn trước mắt này.

Bởi vì chỉ trong nháy mắt mà thôi, khí tức Bắc Ảnh Cuồng đã tăng vọt, đạt tới một lọai trình độ làm cho bọn họ cũng khó có thể nhìn thấy bóng lưng.

Mà hết thảy nguyên nhân, đều do Tần Diệt Sinh vừa quỷ dị xâm nhập vào trong cơ thể Bắc Ảnh Cuồng.

Cùng lúc ấy, tấm hắc bào kia đã mất đi chống đỡ, nó mềm nhũn chảy dài xuống mặt đất, để rồi ngay tiếp theo lại bị yêu lực cuồng bạo từ trong cơ thể Bắc Ảnh Cuồng tản ra xé tan.

"Hắn là... Tần Diệt Sinh?" Tô Trường Không cũng kinh dị nhìn Bắc Ảnh Cuồng đã biến đổi trước mắt.

Sau khi Bắc Ảnh Cuồng bị Tần Diệt Sinh xâm nhập vào trong cơ thể, dáng vẻ của gã đã từ Nhân tộc, mọc ra vảy, sừng, cùng với một cái cái đuôi tựa như roi thép.

Nếu nhìn từ bề ngoài, gã tuyệt đối đã biến thành một con quái vật hình người có một tầng vảy đen dày nặng bao phủ, trên đầu mọc ra hai cái sừng!

"Dát ô... cảm giác có được thân thể thật là tuyệt vời!" Bắc Ảnh Cuồng, không, chính xác hơn là Tần Diệt Sinh, đang hoạt động thân thể giống như yêu ma của mình, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ trầm khàn.

"Thì ra là thế... Bản thân Tần Diệt Sinh này vốn không có sức chiến đấu, bởi vì hắn vốn không có thân thể! Và hắn gọi ba người Bắc Ảnh Cuồng đến đây, chỉ với một mực đích duy nhất là muốn dùng thân thể của bọn họ biến thành thể xác của bản thân, từ đó ra tay với ta!"

Và hiện giờ, ngoại trừ rung động vì khí tức khủng bố của Tần Diệt Sinh sau khi chiếm cứ thân thể Bắc Ảnh Cuồng, Tô Trường Không cũng đại khái hiểu được một chút tình huống thực tế rồi.

Tần Diệt Sinh rất đặc thù, bởi vì gã không có thân thể, là một thứ tồn tại cùng loại với trạng thái hồn phách, căn bản không thể ra tay với người khác.

Và gã gọi ba tên yêu võ giả Bắc Ảnh Cuồng tới, cũng chỉ vì muốn mượn thân thể của đám người này đến đối phó với Tô Trường Không thôi.

Đương nhiên, nếu ba tên yêu võ giả Bắc Ảnh Cuồng kia có thể bắt được Tô Trường Không, gã cũng không cần phải làm như thế. Nhưng song phương vừa giao chiến, đám người Bắc Ảnh Cuồng đã rơi xuống hạ phong, còn liên tục bị thương, Tần Diệt Sinh biết ba người này tuyệt đối không phải đối thủ của Tô Trường Không, mới lựa chọn hiện thân, muốn tự tay bắt hắn!

"Cho các ngươi nhiều tài nguyên, pháp môn tu luyện như vậy, thế mà thời gian thật dài vẫn không thể đột phá, đúng là lũ phế vật! Coi như phế vật nên lợi dụng theo kiểu phế vật, cho các ngươi tản ra một chút ánh sáng cuối cùng đi!"

Tần Diệt Sinh hoạt động trứ vảy dầy đặc, tráng kiện, khôi ngô thân thể yêu ma, có được thân thể hắn, ngay cả cảm xúc đều trở nên thô bạo lên, khóe miệng nhếch khai một cái độ cung, thì thào tự nói.

Nhiều năm qua như vậy, Tần Diệt Sinh đã bồi dưỡng được rất nhiều yêu võ giả, nhưng đống yêu võ giả này đều là thất bại phẩm, khó có thể siêu việt cực hạn, siêu phàm thoát tục, mà chỉ có Bàng Thắng Vũ nắm trong tay yêu thuật 'Chuyển sinh', có thể không ngừng thay đổi thân thể, chờ đến lúc cuối cùng, khi cửu cửu quy nhất, sẽ có được tiềm chất siêu việt cực hạn…

Đây cũng là lý do khiến Bàng Thắng Vũ trở thành thủ hạ mà Tần Diệt Sinh coi trọng nhất.