Nếu không phải yêu lực trong cơ thể bọn họ hùng hậu, hình thành nên một tầng lá chắn bảo vệ thân thể, chỉ sợ nháy mắt này, cả người đã bị xé tan thành mảnh nhỏ.
Nhưng ngay cả như vậy, ba người cũng bị dư chấn ném bay ra ngoài như mấy cái bao tải rách, lá chắn yêu lực bao phủ toàn thân vỡ vụn, khó có thể khép lại nhanh chóng.
Tiếng sấm đinh tai nhức óc kia, lan truyền rộng rãi, phạm vi hơn trăm dặm bên ngoài cũng có thể được rõ ràng.
Công kích đánh xuống, trời long đất lở!
"Tiêu diệt từng bộ phận!" Sát ý bùng lên trong mắt Tô Trường Không, hắn tiến lên một bước, thi triển thân pháp Thần Lộc Đạp Thiên, rồi tựa như thuấn di, rõ ràng khoảng cách giữa hắn và Vu Mông đâng cầm trường đao trong tay kia là mấy chục trượng, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trước mặt đối phương.
Trảm Thiết đao xuất hiện trên tay Tô Trường Không, đao hồn trong thức hải khe khẽ chấn động, lôi đình lập tức sinh ra trên đao nhận…
Một đao vô cùng đơn giản vừa được chém ngang ra ngoài, lại mang theo uy năng có thể làm thức hải tan biến, có thể chém chết thần hồn!
"Đáng chết!" Vu Mông gầm lên một tiếng.
Gã bị sóng xung kích của Bạo Hùng Hám Địa ném bay ra ngoài, còn chưa kịp đứng vững, đã thấy Tô Trường Không tới gần.
Trong thời khắc hiểm nghèo này, gã chỉ có thể ngưng tụ yêu lực, đồng thời giơ thanh trường đao tối đen mang theo khí tức hủy diệt tràn lan trong tay, đối cứng với Trảm Thiết đao của Tô Trường Không.
Trường đao này được tạo thành từ yêu lực của Vu Mông, mang theo uy năng hủy diệt, có thể xóa tan hết thảy mọi thứ trên đời.
"Ca sát!"
Nhưng ngay tại khoảnh khắc va chạm, Vu Mông lại nghe được một tiếng vỡ vụn rõ ràng.
Hiển nhiên, Trảm Thiết đao ẩn chứa đao hồn lực, mang theo uy thế lôi đình trong tay Tô Trường Không, là không thể cản phá, khiến cho yêu đao vừa được Vu Mông vội vàng chém tới kia trực tiếp vang lên hai tiếng “Ca sát” rồi gãy đoạn.
Chưa hết, ánh đao nọ như một luồng lưu quang, nhanh chóng xẹt qua ngực gã.
Nửa người trên của Vu Mông bị ném bay ra ngoài, máu tươi điên cuồng phun ra lại phần bị chém đứt.
Gã kiệt lực thúc giục uy năng của thân thể bất tử, nhưng thân thể yêu võ giả bị đao hồn của Tô Trường Không gây thương tích, là bị thương trên phương diện tinh thần, trên cấp độ thức hải, kể cả thân thể bất tử cũng khó mà chữa trị được.
"Giết ngươi!” Từ phía sau lưng Tô Trường Không vang lên một tiếng kêu to, huyết dịch màu đỏ sậm tựa như thủy triều ầm ầm vọt tới.
Là Vu Khâm.
Ngay lúc thân thể bị sóng xung kích đánh sâu vào, thân thể gã đã từ máu thịt bình thường ban đầu, lập tức biến thành một đống máu loãng.
Và tại thời điểm Tô Trường Không chém đứt người Vu Mông, đống máu loãng kia lập tức chuyển thành từng mũi tên nhọn, phô thiên cái địa bắn về phía Tô Trường Không, không cho hắn có cơ hội thi triển thân pháp tránh đi.
Huyền Quy Nguyên Giáp!
Một giọt Huyền Quy chân nguyên trong đan điền của Tô Trường Không trực tiếp tan chảy, nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài, bao bọc xung quanh thân thể, ngưng kết thành một tầng giáp trụ màu lam nhạt lóng lánh tựa tinh thể, lại thâm thúy như biển sâu.
"Phốc phốc phốc!"
Một mũi nhọn bằng máu tươi bắn tới, đâm lõm tầng giáp trụ, suýt chút nữa nó đã bị trực tiếp xỏ xuyên qua, nhưng cũng may, vẫn có thể phòng ngự được.
"Chỉ cần tiếp xúc đến một chút da thịt của hắn, là có thể giết chết hắn!" Vu Khâm đã hóa thành máu loãng, đang hung tợn rít gào.
Những mũi tên huyết sắc kia không ngừng nhúc nhích như có sinh mệnh, lại giống như giòi ở trong xương, thề phải triệt để xuyên thấu qua tầng Huyền Quy Nguyên Giáp đang bao bọc trên người Tô Trường Không, nhưng đương nhiên Tô Trường Không đâu thể mặc kệ cho chúng nó muốn làm gì thì làm?
" Cút... Cho ta!" Đao hồn trong thức hải Tô Trường Không lập tức chấn động, saui đó dứt khoát dung nhập bên trong vào bên trong Huyền Quy Chân Giáp.
Giây tiếp theo, từng luồng đao khí mãnh liệt phát tán ra ngoài, tùy ý cắt xén, giảo sát bất cứ thứ gì chúng nó gặp phải trên dường đi.
Từng mũi tên bằng máu tươi kia bị lực lượng của đao hồn chém bị thương, lập tức mất đi sinh mệnh, rơi xuống mặt đất, thậm chí còn mơ hồ nghe thấy một tiếng kêu rên đầy thống khổ truyền ra.
Mảnh máu loãng như nước thủy triều nọ tựa như bị điện giật, vội vàng lui về phía sau, hình thành nên thân thể một người, trong mắt gã tràn đầy đau đớn.
"Tiểu tử này... Mạnh như vậy?" Cùng lúc ấy, Bắc Ảnh Cuồng vừa bị ném bay ra ngoài, đã đánh tan được dư chấn không ngừng trùng kích tới, mới ngừng được xu thế bay đi.
Khung cảnh xung quanh vẫn còn vô cùng hỗn loạn, cát đá bay mù mịt đầy trời còn chưa rơi xuống.
Hướng ánh mắt nhìn một vòng, cả tòa núi hoang vốn nguyên sơ, lành lặn, đã triệt để thay đổi diện mạo vốn có, bởi vì bên trên này không còn sót lại bất cứ cành cây ngọn cỏ nào.
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Vu Mông vừa bị một đao trảm thành hai đoạn từ ngang ngực, đã bị thương nặng, Vu Khâm cũng bị chút vết thương nhẹ.
Thực lực của Tô Trường Không quá mạnh, đã vượt xa những gì bọn họ dự đoán được!
Nhất cử nhất động lại mang theo uy năng đập nát núi non, phá tan đại địa!
Công kích, phòng ngự, thân pháp, không có điểm yếu!
"Ba người các ngươi... yếu quá, Tần Diệt Sinh muốn cho các ngươi đi tìm chết sao?" Tô Trường Không không nhịn được nói.
Nói thực, vốn không phải mấy yêu võ giả kia yếu, mà là Tô Trường Không của hiện giờ quá mạnh mẽ...
Trong khi trình độ của mấy tên nguyên lão của Diệt Sinh hội này, chỉ nhiều nhất là sánh ngang với Bàng Thắng Vũ trước kia thôi.
Hiện giờ, Huyền Quy chân nguyên trong cơ thể Tô Trường Không khá là sung túc, hắn lại vừa lĩnh ngộ kỹ năng chuyển hóa âm dương nhị khí, cộng thêm đao hồn khắc chế thân thể bất tử, bởi vậy khi đối mặt với ba người này, hắn mới có được tư thái áp bách nặng nề đến thế.
Bắc Ảnh Cuồng nghe vậy, trong mắt lập tức bị tơ máu mờ mịt phủ kín.
Gã chưa bao giờ bị người khinh miệt như thế!
"Ngươi... Thật không tệ." Mà lúc này, một âm thanh lạnh lẽo âm u vang lên.
Con ngươi trong mắt Tô Trường Không chợt co rút lại, hắn vừa cảm nhận được một đôi mắt theo dõi hắn.
Và hắn, đối diện với ánh mắt này, tựa như một loài động vật nhỏ yếu đang phải đối mặt với thiên địch của bản thân trong tự nhiên!
Khiến cho trái tim không tự chủ được, lập tức nhảy lên dồn dập!
Loại cảm giác này cũng giống như một người bình thường phải đối mặt với một con mãnh hổ!
Ngay lúc ấy, bên trong màn cát bụi, trộn lẫn với mảnh vỡ đầy trời, một người mặc hắc bào theo gió nhẹ nhàng rơi xuống.
Lạ ở một chỗ, bên dưới lớp hắc bào kia là khoảng không rỗng tuếch, nó bị một cuộn khí thể màu đen nhồi đầy, chỉ có đôi mắt hiện ra màu vàng nhạt là thứ đáng chú ý tới nhất, cũng chính là thứ làm cho linh hồn con người ta run sợ, tựa như bản thân vừa rơi xuống vực sâu!
"Tần Diệt Sinh!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay lúc này, trong lòng Tô Trường Không đã trở nên ngưng trọng vạn phần.
Dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người mặc hắc bào nọ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đối phương, giống như người mặc hắc bào này vốn thuộc về một chiều không gian có phân cấp sinh mệnh cao hơn hắn.
Hay nói cách khác, khoảng chênh lệch giữa đôi bên đến từ cấp bậc sinh mệnh.
Rất có khả năng, người mặc hắc bào này, chính là Tần Diệt Sinh, hội chủ Diệt Sinh hội!