Hắc Thiết sơn trang là mái nhà ban đầu của hắn, những thợ rèn này không có năng lực tự bảo vệ mình, lúc trước, khi chưa xảy ra loạn thế, bọn họ đã liên tiếp gặp phải phiền toái, hiện giờ các nơi đều bắt đầu rối loạn, lỡ như Hắc Thiết sơn trang lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ nơi này cũng bị phá thành mảnh nhỏ!
Một nơi khác chính là Cự Kình bang. Cự Kình bang là đại bang hội số một số hai ở Mặc Lâm phủ thành, nhưng sau lưng bọn họ lại không có bối cảnh gì, nhưng đối khi có chỗ dựa vững chắc, lại rất dễ trở thành mục tiêu trong biến động.
Lúc trước đường xá xa xôi, đi tới đi lui một chuyến cũng phải tốn thật nhiều thời gian không cần thiết.
Mà hiện giờ, hắn đi tới đi lui, đến những quốc gia khác, cũng chỉ mất mấy ngày thời gian, về thăm một chuyến cũng không thành vấn đề.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến Tô Trường Không quyết định khởi hành, chính là cuộc nói chuyện với Liêm Thiên Lộ. Hắn lo lắng hỗn loạn ập đến, những huynh đệ, bằng hữu trước kia, sẽ gặp phải tai họa.
Lấy thực lực hiện giờ của Tô Trường Không, ra tay giúp đỡ bọn họ cũng dễ như trở bàn tay.
Bởi vậy, để bản thân an tâm, hắn quyết định đi một chuyến.
Tô Trường Không rời khỏi Phi Vân thành, trực tiếp thi triển Bạch Hạc Độn Không, cưỡi lên người bạch hạc, một đường bay thẳng về phía Đại Phong châu.
Hắn chuẩn bị trở về Hắc Thiết sơn trang một chuyến trước. Xa cách nhiều năm, hắn rất muốn nhìn xem hiện giờ Hắc Thiết sơn trang như thế nào rồi.
Hơn nửa ngày sau, Tô Trường Không đã đến Hắc Thiết sơn trang phụ cận Thanh Thủy thành, thuộc Đại Phong châu.
Hắn cũng không quay về bên trong Hắc Thiết sơn trang, lúc trước hắn từng giải quyết Hắc Kỵ bang, sau đó mới rời khỏi Hắc Thiết sơn trang, tới hiện giờ, nếu trực tiếp quay về, chỉ mang đến cho Hắc Thiết sơn trang những phiền toái không cần thiết mà thôi.
Tô Trường Không đứng bên ngoài Hắc Thiết sơn trang, dùng Thiên Tàm Ti lan tràn tới, tra xét bên trong.
"Đang đang đang!"
Bên trong Hắc Thiết sơn trang, âm thanh sắt thép va chạm vào nhau vẫn vang lên liên miên không dứt bên tai, vẫn y như ngày xưa vậy, một đám thợ rèn đều đang bận rộn rèn binh khí.
Tô Trường Không thấy được những gương mặt quen thuộc, là đám người Lưu chủ quản, Dương Triêu, nhưng hiện giờ, bọn họ đã già hơn trước kia nhiều lắm. Đương nhiên, hắn cũng thấy được một vài gương mặt xa lạ, có vẻ như bọn họ đã gia nhập sau khi hắn rời khỏi nơi này.
Trừ những người này ra, Tô Trường Không còn nhìn thấy một nhóm chừng hơn ba mươi người đang luyện quyền ở trong Hắc Thiết sơn trang, chiêu thức khá vững vàng, cũng ra dáng ra hình, hẳn là tốn một phen công phu mới luyện đươc.
Thông qua cảm nhận từ Thiên Tàm Ti truyền tới, Tô Trường Không lại trông thấy một vị tráng hán đi ra, đúng là Mạc Thiết!
Mạc Thiết cũng già nua hơn rất nhiều so với lúc Tô Trường Không rời đi, trên đầu đã xuất hiện không ít tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn, vững vàng.
Lại nói, ngay lúc Hắc Thiên sơn trang gặp phải tai họa Hắc Kỵ bang, Mạc Thiết đã các thành viên trong trang thôi việc, chạy trốn khắp nơi. Tuy sau này Hắc Kỵ bang bị Tô Trường Không tiêu diệt, hầu hết mọi người đều quay lại nơi đây, nhưng qua đó, Mạc Thiết cũng ý thức được, sơn trang bọn họ cần phải có vũ lực tự bảo vệ bản thân, vì thế, Hắc Thiết sơn trang cũng tổ kiến một đội hộ trang. Nhiệm vụ của những người này chính là tập võ, bảo vệ Hắc Thiết sơn trang không bị người ngoài uy hiếp.
"Cương Nhi, ngươi nghỉ ngơi một hồi đi." Mạc Thiết đi tới bên cạnh một thiếu niên đang say mê luyện quyền, hòa ái nói.
Thiếu niên kia chỉ chừng mười tuổi, nhưng thân hình cao lớn, căn cốt cường kiện, đang diễn luyện một bộ Đoán Thể quyền pháp.
"Ừm? Hắn là nhi tử của trang chủ?" Tô Trường Không có chút kinh ngạc, thiếu niên kia có chút thật thà phúc hậu, tướng mạo lại giống Mạc Thiết bảy phần.
Xem ra không lâu sau khi hắn rời khỏi, Mạc Thiết cũng cưới thê sinh tử, mà nhi tử của đối phương cũng tròn mười tuổi rồi, được Mạc Thiết đặt tên là Mạc Cương.
"Phụ thân, ta không mệt, có thể luyện một hồi nữa. Ta cần phải mau chóng luyện Thiết Quyền Công này có thành tựu, lại đi cầu quán chủ Thiết Y võ quán thu ta làm đồ đệ!" Thiếu niên cao lớn Mạc Cương kia đơn giản lau chút mồ hôi, sau đó cười nói.
Mạc Thiết thấy vậy, cũng không khuyên can. Mạc Cương nhà gã không có hứng thú với nghề rèn, ngược lại rất yêu thích tập võ, không sợ khổ không sợ mệt, từ khi bốn, năm tuổi, nó đã bắt đầu luyện quyền, còn muốn tới võ quán tại Thanh Thủy thành bái sư học nghệ.
Và đương nhiên Mạc Thiết cũng toàn lực ủng hộ nhi tử nhà mình.
"Thật giống Trường Không... Lúc trước, Trường Không cũng luyện quyền như vậy mỗi ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa." Tâm thần Mạc Thiết có chút hoảng hốt, trong lòng bỗng nghĩ tới thiếu niên đã sớm rời đi kia.
Gã từng coi đối phương trở thành người nối nghiệp mình, nhưng đối phương lại là thiên tài chân chính, chí không ở nơi này. Sau khi hắn điệu thấp trợ giúp Hắc Thiết sơn trang giải quyết rất nhiều phiền toái, tới cuối cùng đã lựa chọn rời đi, mà nhiều năm qua như vậy, đều bặt vô âm tín.
"Vậy giúp Mạc Cương kia một phen đi." Tô Trường Không nhìn thấy cảnh tượng trong Hắc Thiết sơn trang, trong lòng cũng đưa ra quyết định.
Thoạt nhìn Mạc Cương kia là người yêu thích luyện võ, một khi đã như vậy, cứ bỏ chút công phu trên người hài tử này, khiến cho trong tương lai, đối phương có thể thành tài, tự nhiên cũng có thể cam đoan Hắc Thiết sơn trang phồn vinh thêm một đoạn thời gian nữa.
Đêm xuống, Mạc Cương luyện quyền cả ngày đã mỏi mệt, lập tức ngả đầu ngủ say, trong mắt gã ánh lên một mảnh chờ mong mờ mịt: "Nếu có thể bái quán chủ của Thiết Y võ quán làm sư, có lẽ trong tương lai, ta cũng có thể trở thành võ giả Thần Lực cảnh, Thần Dũng cảnh, là tồn tại mà không mấy người trong cả vùng Thanh Thủy thành này có thể sánh ngang!"
Sau khi Mạc Cương ngủ say, trong phòng vô thanh vô tức xuất hiện một vị thanh niên mặc hắc y, người nọ đúng là Tô Trường Không.
"Tư chất, căn cốt của Mạc Cương này chỉ có thể xem như tạm ổn, nhưng Luyện Lực, Nội Tráng chính là cực hạn của hắn, phỏng chừng muốn đạt tới Thần Lực cảnh cũng khó... Để ta giúp hắn dịch cân tẩy tủy một phen đi."
Tô Trường Không đặt một tay lên ngực Mạc Cương, dùng Thiên Tàm chân khí thoáng cảm ứng một phen, đã phần nào biết được thiên tư, căn cốt của Mạc Cương.
Suy cho cùng thiên tài cũng là số ít, Mạc Cương không phải người tài trí bình thường, nhưng tuyệt đối không phải thiên tài.
Tô Trường Không khẽ động ý niệm, một luồng Huyền Quy chân nguyên phát ra ngoài, du tẩu một vòng trong cơ thể Mạc Cương.
Mạc Cương đang ngủ say, bỗng có cảm giác cả người ấm áp dào dạt, tựa như đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Nửa chén trà nhỏ sau, Tô Trường Không thu tay lại: "Trải qua Huyền Quy chân nguyên của ta dịch cân tẩy tủy, về sau khi Mạc Cương tập võ có thể làm ít công to, nếu chịu bỏ công phu khổ luyện, đạt tới Đoán Thể đại thành sẽ không phải chuyện khó."
Trên thực tế, nếu Tô Trường Không muốn, chỉ cần phí một phen tài nguyên, hắn cũng có thể giúp Mạc Cương tấn chức Khí Huyết cảnh, thậm chí cả Tiên Thiên cảnh cũng chẳng phải chuyện quá khó khăn, nhưng làm vậy lại không cần thiết.
Thanh Thủy thành này chỉ là một địa phương nhỏ, võ giả Đoán Thể đại thành đã đủ để hoành hành một phương.
Thêm nữa, Hắc Thiết sơn trang bọn họ chỉ mong sống những ngày an yên bình tĩnh, nếu hắn làm cho Mạc Cương trở thành tồn tại được vạn chúng chú mục, ngược lại sẽ rước lấy phiền toái cho Hắc Thiết sơn trang.
Bởi vậy hắn làm đến mức này là đủ rồi!