Có lẽ hai đại bang hội này sẽ mãi giao chiến cho đến khi một phương diệt vong mới chịu dừng lại.
"Hơn phân nửa trang chủ sẽ lựa chọn thỏa hiệp."
Tô Trường Không rất rõ ràng, mặc dù lần này Hắc Kỵ bang trực tiếp thu tiền hàng năm tăng lên gấp đôi, là hành động cực kỳ quá đáng, nhưng lấy tính cách của Mạc Thiết, hơn phân nửa sẽ lựa chọn thỏa hiệp.
Và mọi chuyện cũng đúng như Tô Trường Không đã dự đoán.
"Ta giao tiền! Y như Trần tam đương gia yêu cầu!"
Mắt thấy đám người Hắc Kỵ bang đằng đằng sát khí vận sức chờ phát động, Mạc Thiết chỉ còn cách vô lực lựa chọn thỏa hiệp.
Bảo hắn khai chiến cùng Hắc Kỵ bang? Không khác gì lấy trứng chọi đá!
Mạc Thiết sai người lại đi lấy thêm ngân phiếu năm trăm lượng nữa, giao cho Trần Tráng, lúc này mới khiến vẻ mặt Trần Tráng vốn đang lạnh lùng lại lộ ra tươi cười, một lần nữa trở nên vô cùng hòa nhã, lịch sự.
"Mạc trang chủ, chúc các ngươi năm mới vui vẻ, chúng ta sẽ không quấy rầy!"
Trần Tráng đã nhận được một ngàn lượng phí bảo hộ, không còn dây dưa nữa, lập tức ha ha cười, phất tay mang theo hơn mười kỵ sĩ đi xa, biến mất bên trong gió tuyết.
"Ai…Hắc Kỵ bang càng ngày càng quá đáng, lần này thu một ngàn lượng, nói không chừng lần sau sẽ thu hai ngàn lượng, yêu cầu sẽ càng ngày càng quá trớn. đúng là không bao giờ có thể cho con sói ăn no!"
Trong lòng rất nhiều thành viên Hắc Thiết sơn trang đều tràn ngập phẫn nộ, bọn họ cảm thấy khẩu vị (lòng ham muốn) của Hắc Kỵ bang này càng lúc càng lớn rồi.
"Phụ thân... Không biết ta còn có thể chống đỡ được đến lúc nào."
Mà trong lòng Mạc Thiết cũng rất rõ điều ấy.
Ngay lúc này, thoạt nhìn cả người hắn có chút già nua, khẽ thở một hơi thật dài.
Lại nói, không bao lâu trước đây, Mạc Thiết vừa mới tiếp nhận Hắc Thiết sơn trang từ trên tay vị phụ thân bệnh chết của hắn.
Ở ngay trước di thể phụ thân, hắn đã thề sẽ kiên định phát triển, sẽ khiến Hắc Thiết sơn trang phát dương quang đại (làm rạng rỡ)!
Những ngày tháng qua, dù Mạc Thiết vẫn luôn cẩn trọng nhưng kết quả lại chẳng được như mong muốn.
Gần như cứ cách mỗi một đoạn thời gian, Hắc Thiết sơn trang đều sẽ gặp phải các loại phiền toái và uy hiếp, dù trong lòng hắn rất phẫn nộ, rất không cam lòng, nhưng chỉ có thể không ngừng lựa chọn thỏa hiệp, chỉ cầu tất cả sống sót, bình yên.
Có điều, hắn càng nhún, bọn họ càng lấn tới, thậm chí Mạc Thiết đã nghĩ tới chuyện giải tán Hắc Thiết sơn trang, rồi bản thân hắn cầm một khoản tiền xa chạy cao bay, làm vậy không khác gì giải thoát cho chính mình.
Nhưng nghĩ đến sản nghiệp do tổ tiên truyền xuống lại bị mất trên tay mình, tới lúc đó, hắn còn mặt mũi nào mà đối mặt với liệt tổ liệt tông nữa?
Chỉ có thể cắn răng tiếp tục kiên trì.
Tô Trường Không âm thầm lắc đầu, hắn rõ ràng Mạc Thiết chỉ có thể không ngừng lựa chọn thỏa hiệp.
Không nói tới chuyện gì khác, ngọn nguồn vấn đề chính là bản thân đối phương không đủ mạnh mẽ.
Bởi vậy mỗi khi đối mặt với sự uy hiếp từ người khác, Mạc Thiết chỉ có hai con đường để lựa chọn : Đứng chết hoặc sống quỳ!
Tô Trường Không không muốn đứng chết càng không muốn sống quỳ, cho nên hắn lựa chọn con đường khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình trước tất cả các loại uy hiếp!
Hắc Kỵ bang rời đi, mọi người lại tiếp tục công tác, vẫn như thường ngày, nhất thành bất biến (đã hình thành thì không thay đổi).
"Quá hai ngày nữa đúng là ngày 15 hàng tháng, cũng là ngày Quỷ thị mở ra, ta cần đi một chuyến tới Quỷ thị, giao dịch cùng Triệu Thanh kia."
Tô Trường Không thầm suy tư nói.
Trong hơn nửa năm này, tổng cộng Tô Trường Không đã tiến hành ba lượt giao dịch cùng Triệu Thanh, cứ cách mỗi hai tháng hắn đều sẽ mang theo một lượng nỏ đã chế tạo xong tới Quỷ thị, đổi lấy tiền bạc rồi dùng tiền bạc để mua tài nguyên tu luyện!
Hiện giờ Tô Trường Không lại chuẩn bị tới Quỷ thị một lần nữa.
Hai ngày lướt qua trong nháy mắt, Tô Trường Không xin nghỉ phép trước, lại chờ đến sáng sớm hôm sau, hắn lập tức cõng theo cái sọt chứa đầy Thập Tự nỗ, một đường thẳng tới Quỷ thị.
Lần này hắn làm được tổng cộng năm cây.
Vào ban đêm, gió lạnh gào thét, thời tiết hôm nay buốt giá đến không ngờ, khiến lần họp Quỷ thị đêm nay càng thêm hoang vắng hơn so với những phiên chợ khác.
Đây đã không phải lần đầu tiên Tô Trường Không đi vào Quỷ thị, hắn thuần thục, ngựa quen đường cũ tiến vào bên trong mảnh sơn thôn hoang phế kia.
Trong mảnh sơn thôn hoang phế này, ngày thường đều không một ai ở lại, chỉ có mỗi ngày 15 hàng tháng, mới có đủ các loại người ôm theo rất nhiều mục đích khó nói, tụ tập tại nơi này.
Bởi vậy, về cơ bản tất cả đều sẽ cố ý ngụy trang, che giấu thân phận thực sự của mình!