Tuy hai người Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào đã trốn thoát, nhưng gần như cả một phân hội của Diệt Sinh hội đều bị một mình hắn toàn diệt, bốn mươi bộ thi thể yêu võ giả, chính là 40 viên Yêu Ma Tinh Hạch, ngoại trừ thu hoạch này ra, non nửa trong đám bọn họ đều có cấp bậc Tiên Thiên, ít nhất cũng có thể kiếm thêm 15 luồng Tiên Thiên chi khí!
Không cần phải nghi ngờ đây chính là bội thu!
"Đao. . . Đao huynh, hôm nay may mắn có ngươi ra tay, nếu không chúng ta khó thoát khỏi cái chết." Lúc này, Thương Văn Vũ vừa cung kính vừa cảm kích mở miệng nói.
Lại nói, tâm trạng trong lòng Thương Văn Vũ hiện giờ, cũng cực kỳ phức tạp.
Ngay từ lúc bắt đầu, Thích Cương kia đã lừa gạt bọn họ, muốn biến bọn họ trở thành đầu danh trạng cho đối phương, còn nhờ Thương Văn Vũ hỗ trợ kéo thêm người tới. Thương Văn Vũ cũng tận tâm tận lực, đã ngỏ lời mời cao thủ thần bí 'Đao Vô Phong' đã giao dịch cùng Thương Vân tông bọn họ trong khoảng thời gian khá dài.
Nhưng thực sự khiến người ta không sao tin nổi, 'Đao Vô Phong' này lại cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa những gì gã có thể dự đoán, cũng như tưởng tượng. Hắn đã chém tên Thích Cương giết phản bội bọn họ kia tại chỗ!
"Đa tạ Đao tiền bối!"
Những võ giả còn lại, ai nấy đều tỏ ra sùng kính vạn phần.
Đồng thời trong lòng bọn họ cũng vô cùng tò mò, không biết đến tột cùng Đao Vô Phong này là thần thánh phương nào, rõ ràng hắn có thực lực bậc này nhưng dường như chưa một người nào trong đám bọn họ từng nghe thấy danh hào của hắn.
"Không có gì, bọn họ muốn giết ta nên ta giết bọn họ, không hơn." Tô Trường Không bình tĩnh nói.
"Nhìn xem bên trong phân bộ của Diệt Sinh hội này còn có thứ gì khác hay không." Tô Trường Không nhìn về phía tòa cung điện trước mặt.
Nơi này là trụ sở phân bộ của Diệt Sinh hội, những yêu võ giả kia cư trú và tu hành ngay tại tòa cung điện này.
Hiện giờ, Tô Trường Không chuẩn bị đi vào nhìn xem bên trong còn có bảo vật gì khác hay không.
Ngay sau đó, hắn bước vào tìm kiếm, những Tiên Thiên võ giả khác cũng chủ động đi tới hỗ trợ.
Nhưng tình huống lại làm Tô Trường Không có chút thất vọng, bởi vì ngoại trừ mấy trăm khối linh thạch, bọn họ chẳng phát hiện được thứ gì quý giá.
Mãi cho đến khi Tô Trường Không bước vào một gian Tu Luyện thất ở chỗ sâu trong cung điện.
Bên trong Tu Luyện thất này cực kỳ bình thường, có bồ đoàn, còn có tượng Phật, có nhang đèn để thắp, cùng với một vài cái bàn mộc mạc.
"Đây là nơi Khổ Đà kia bế quan tu luyện sao?" Tô Trường Không nhìn thấy bên trong Tu Luyện thất này còn có mõ. Thứ này khiến hắn suy đoán, tám chín phần mười đây chính là nơi Khổ Đà tu luyện.
Khổ Đà vốn là một vị tăng nhân, tuy hiện giờ đã trở thành yêu võ giả, nhưng vẫn giữ lại một chút thói quen, yêu thích của trước kia.
"Ừm?" Rất nhanh, ánh mắt Tô Trường Không đã dừng hình ngay phía trên vách tường ở cách đó không xa. Nơi ấy có treo một bức vẽ.
Trong hình vẽ là một con viên hầu đang hung tợn rít gào với viên nguyệt tinh thần (trăng tròn sao sáng) trên bầu trời. Một đôi cánh tay vượn thon dài của nó giơ lên cao, tựa như muốn hái trăng sao trên kia xuống.
Con viên hầu này có hình thể cực kỳ khổng lồ, những ngọn núi sừng sững ngoài kia cũng chỉ cao đến yêu thối (chỉ phần eo và chân) của nó, bộ lông màu đen bao phủ toàn thân cứng rắn như cương châm!
Tô Trường Không không khỏi nhìn đến xuất thần, tựa như hắn đã trông thấy con viên hầu trong bức vẽ nọ vừa sống lại.
Dường như chỉ một hơi thở do nó phun ra, cũng có thể nổi lên gió lớn cuồn cuộn, thổi bật gốc cây đại thụ cao tới vài trượng ven đường.
Dường nhưu chỉ một cái vung tay của nó cũng có thể nhổ tận gốc một ngọn núi cao trăm trượng, sau đó tiện tay ném mạnh ra ngoài…
Một tồn tại mạnh mẽ không giống sinh vật trên thế gian!
"Sinh vật trong bức tranh này không phải phàm thú. . . Là Chân Thú! Rút cuộc là ai vẽ đây? Chẳng những họa nghệ siêu phàm, hơn nữa, nếu đối phương không được tận mắt nhìn thấy Chân Thú, tuyệt đối không bao giờ vẽ được sinh động tới trình độ bậc này!" Rất nhanh, Tô Trường Không đã phục hồi lại tinh thần, nhưng sau đó lại không khỏi sợ hãi thở than.
Con cự vượn trong bức tranh này chắc chắn là một con Chân Thú, mà người vẽ tranh cũng thật phi thường, có thể tận mắt nhìn thấy Chân Thú, sau đó vẽ lên giấy.
"Chẳng lẽ đây là. . . bức Ma Viên Trích Tinh đồ của Họa Thánh Bạch Hành Chi?"
Đúng lúc này, từ bên cạnh vang lên giọng nói mang theo một tia kinh ngạc. Là Thương Văn Vũ, gã cũng trông thấy bức tranh trong Tu Luyện thất này.
"Họa Thánh Bạch Hành Chi? Ma Viên Trích Tinh đồ?" Tô Trường Không không khỏi nhìn về phía Thương Văn Vũ, tò mò không cách nào ức chế.
Thương Văn Vũ đứng một bên lập tức giải thích: "Bạch Hành Chi là một nhân vật tồn tại từ rất lâu rồi. Đối phương tinh thông họa đạo, lại rất am hiểu vẽ các loại phi cầm tẩu thú. Bạch Hành Chi này lấy họa nhập đạo. Hắn đã đi khắp thiên hạ, cũng vẽ lại đủ thứ phi cầm tẩu thú trên thế gian, chỉ cần hắn tiện tay vẽ tranh cũng cho ra một bức họa vô cùng sống động, chân thật tự nhiên, nhưng hắn lại không hề hài lòng với những họa tác (tác phẩm hội họa) này, sau khi vẽ xong đều tự tay tiêu hủy chúng. Tới cuối cùng, Bạch Hành Chi chỉ để lại hơn ba mươi bức họa truyền lại cho đời sau. Chúng đều là những kiệt tác làm hắn hài lòng nhất, trong đó có bức Ma Viên Trích Tinh đồ này. Nghe nói bản thân vị Bạch Hành Chi ấy chính là một vị Võ Thánh, nắm giữ thần thông ‘Họa Giả Vi Chân’ (vẽ giả thành thật), vượt qua lẽ thường, nên được người đời sau gọi là Họa Thánh!"
Thương Văn Vũ kể lại cho Tô Trường Không biết Bạch Hành Chi này là thần thánh phương nào.
Bạch Hành Chi vốn là một nhân vật truyền kỳ tồn tại ở thời kỳ viễn cổ, rất lâu từ trước khi Đại Viêm hoàng triều được thành lập, có thể làm được ‘Họa Giả Vi Chân’. Người này cũng là một vị Võ Thánh thời kỳ viễn cổ, nên được người đời tôn xưng là Họa Thánh!
"Đây là bức tranh do Họa Thánh Bạch Hành Chi ở thời kỳ viễn cổ vẽ? Nói như vậy, khẳng định là Bạch Hành Chi kia đã tận mắt trông thấy Chân Thú, mới có thể vẽ nên thứ họa tác này. . ." Tô Trường Không nhìn bức tranh đang treo trên tường kia, trong ánh mắt cũng hiện ra một tia khác thường.
Họa Thánh Bạch Hành Chi chỉ có hơn ba mươi bức họa truyền lưu cho đời sau, là kiệt tác tối cao của gã, chẳng lẽ toàn bộ những sinh vật được vẽ bên trong đều là Chân Thú?
Có lẽ tấm 'Ma Viên Trích Tinh đồ' này đúng là bản gốc do chính Bạch Hành Chi vẽ nên, chẳng biết Khổ Đà kia đã lấy được nó từ nơi này.
Lại nói, bản thân Khổ Đà cũng yêu thích tranh chữ. Từ sau khi gã đạt được bức Ma Viên Trích Tinh đồ chân chính do Họa Thánh vẽ nên, đã coi nó là trân bảo, bởi vậy mới đặt tại nơi mình tu luyện, để bất cứ lúc nào cũng có thể chiêm ngưỡng họa tác này.
Nhưng lúc trước, Khổ Đà và lão giả mặc hắc bào trực tiếp chạy trốn, không có thời gian làm chuyện khác. Do đó bức tranh này cũng bị để lại nơi đây rồi rơi vào trong tay Tô Trường Không.
"Có lẽ tấm Ma Viên Trích Tinh đồ này mới là thu hoạch lớn nhất của ta trong chuyến đi lần này!" Tô Trường Không gỡ bức tranh xuống, cuốn thành quyển trục, trong lòng thầm nói.