Những vị trưởng lão kia chính là Tiên Thiên võ giả có thể dễ dàng lấy một địch ngàn đó, vậy mà lúc này, tất cả những tồn tại ấy lại cùng nhau ngã xuống không khác gì người bình thường. Bọn họ bị từng mũi tên tựa như có mặt ở khắp nơi, bắn chết tại chỗ!
Trong khu vực núi rừng rậm rạp này có rất nhiều loại chướng ngại vật, nhưng loại hoàn cảnh thế này lại cực kỳ thuận lợi cho Tô Trường Không. Hắn dung nhập vào nơi này như cá gặp nước, có thể phát huy tiễn thuật đến mức tận cùng, dễ dàng bắn chết một đám địch nhân.
"12 người . . . Đã đến lượt ngươi!"
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đám trưởng lão Đông Tinh tông đều đã chết dưới tên của Tô Trường Không tiễn hạ, mà lúc này đây hắn trực tiếp ngắm thẳng mũi tên về phía Đông Vân Cuồng.
"Đùng!"
Một mũi tên được luyện chế từ Tinh Văn Kim hung hăng nổ bắn ra ngoài, ngay khi vừa bay được nửa đường, một mũi chia làm ba, lượng lớn linh khí tựa như lốc xoáy đều bị dẫn dắt lao đến, hai mũi tên phong lôi cùng phối hợp, kéo theo sóng khí cuồng bạo, bắn thẳng về phía Đông Vân Cuồng.
Đông Vân Cuồng đã hoàn toàn rơi vào điên cuồng.
Lão thực sự không biết là người phương nào lại ác độc như thế, nếu đối phương đến cướp đoạt dị thú thì cũng thôi đi, nhưng đằng này… rõ ràng không nói được một lời đã bắn ra một mũi tên tiếp nối một mũi tên.
Đây là tư thế muốn giết sạch bọn họ mới chịu thôi mà!
Đông Vân Cuồng đối mặt với ba mũi tên đang phóng tới, chiến đao màu tử kim (màu tía) trong tay liên tục chém tới, mang theo cả đao thế đao cương.
"Đang đang đang! !"
Ba tiếng sắt thép nổ tung vang lên đinh tai nhức óc, cùng với linh khí tàn sát bừa bãi, cùng với gió lốc hung hăng bay vòng vòng và lôi đình điên cuồng gào rít, cây cối, cát đá phụ cận đều bị cuốn bay lên rồi nghiền từ từ… hóa thành bột mịn.
Thân thể vốn đang vọt về phía trước của Đông Vân Cuồng chợt ngừng lại, từ cổ tay truyền đến từng cơn đau đớn.
Vậy là bằng vào tu vi cấp bậc tam hoa tụ đỉnh, Đông Vân Cuồng đã dùng chiến đao trong tay chặn một mũi tên Tiễn Quang Phân Hóa của Tô Trường Không. Nhưng ngay khi lão cảm nhận được nỗi đau đớn truyền tới từ cổ tay, trong đầu lập tức bình tĩnh trở lại: "Nếu còn ở trong núi rừng này, ta căn bản không đuổi kịp được hắn, nếu cứ để mặc hắn đơn phương công kích như vậy, thủ lâu tất sơ sẩy. . .Cần phải đi trước!"
Đông Vân Cuồng kinh hãi vì sự đáng sợ của tiễn thuật trong tay Tô Trường Không, loại công kích này thật sự có thể uy hiếp được lão. Trong khi đó, lão lại không thể tiếp cận được Tô Trường Không, nếu còn để tình trạng này diễn ra, có khác nào cho hắn một tấm bia ngắm sống? Và chỉ cần sai lầm một lần, khẳng định là lão sẽ chết dưới tên của Tô Trường Không…
Nếu đã phân tích rõ tình huống trước mắt, tại sao không nhanh chóng rời đi trước?
Giữ lại núi xanh, lo gì thiếu củi đốt?
Đông Vân Cuồng cực kỳ dứt khoát, không tiếp tục truy kích Tô Trường Không nữa, thay vào đó là xoay người chạy trốn ra bên ngoài Ngân Nguyệt sơn, một bước tùy ý lướt qua chính là khoảng cách hơn mười trượng.
"Muốn chạy trốn?"
Làm sao Tô Trường Không có thể mặc cho Đông Vân Cuồng chạy trốn?
Hắn lập tức triển khai thân pháp truy kích, và cùng lúc đó, tâm phân nhị dụng, lắp tên lên dây, liên tiếp bắn tới, trong tiếng dây cung chấn động, từng mũi tên nối liền thành một đường, đều phân hoá thành ba, tựa như mọc ra con mắt, ngắm thẳng về phía Đông Vân Cuồng. Từng gốc cây, ngọn cỏ, núi đá ven đường, đều bị chúng nó dễ dàng xuyên thủng, thẳng tiến không lùi!
"Đang đang đang!"
Đông Vân Cuồng xoay người lại vung đao liên trảm, đao cương hùng hậu va chạm cùng mũi tên, cuồng phong lôi đình nổi lên cuồn cuộn. Lão nương theo lực trùng kích, lại tung người kéo giãn một chút khoảng cách, tiếp tục chạy trốn. Nhưng Tô Trường Không vẫn đuổi theo không bỏ, một mũi tên tiếp nối một mũi tên, không bắn chết Đông Vân Cuồng tuyệt không bỏ qua.
Sau khi Đông Vân Cuồng dùng thanh đao trong tay liên tục đón đỡ bảy tám mũi tên từ phía Tô Trường Không, lão đã phát hiện ra cổ tay mình vừa mất đi tri giác, vì vậy đành phải dùng tay trái, không quá thuận nắm đao.
Đông Vân Cuồng đã ý thức được chuyện không ổn. Nhưng càng sôi máu hơn chính là, từ đầu đến cuối lão đều chưa trông thấy gương mặt Tô Trường Không. Đối phương cứ ở cách hai dặm không ngừng bắn tên, còn lão chỉ có thể đơn phương trở thành bia ngắm, đơn phương chịu đòn.
Chuyện này khiến Đông Vân Cuồng điên tiết rít gào: "Tên vô lại hèn nhát! Chỉ biết bắn lén đả thương người, có gan hãy ra đây cùng ta mặt đối mặt chém giết. Nếu ngươi sợ hãi, ta chấp ngươi một tay!"
Đông Vân Cuồng lên tiếng rít gào như vậy, chỉ với mục đích duy nhất là kích tướng để Tô Trường Không đi ra, chiến đấu chính diện với lão.
Nhưng đương nhiên Tô Trường Không sẽ không để ý tới loại kích tướng này. Thứ mà hắn đáp lại Đông Vân Cuồng chính là một mũi tên nối tiếp một mũi tên, không để cho lão có cơ hội thở dốc.
Cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, Tô Trường Không đã liên phát hơn hai mươi tiễn.
Lại nói, tiễn thuật chẳng những là kỹ năng cực kỳ phù hợp với tình thế hiện giờ, càng là võ công mà Tô Trường Không am hiểu, dĩ trường công đoản (dùng sở trường của mình đánh sở đoản của địch) mới là hành động thông minh!
"Không!"
Đông Vân Cuồng không cam lòng rít gào. Lão lại vung đao chém về phía ba mũi tên vừa bay vụt đến, nhưng chỉ chặn được một mũi tên trung gian. Ngay sau đó, lão nghe được tiếng lưỡi dao vỡ vụn, hai mũi tên phong lôi do linh khí biến thành hung hăng cắm vào thân hình lão.
Trong tiếng máu thịt nổ tung tới chói tai, máu tươi trong người Đông Vân Cuồng văng ra như mưa, Thiên Mạch gãy lìa, tam hoa tiêu tán, thân hình bị phá hủy, đập thật mạnh xuống mặt đất, chỉ khẽ run rẩy vài cái, khí tức sinh mệnh đã nhanh chóng tan đi.
Trong ánh mắt bị máu nhuộm đỏ của Đông Vân Cuồng tràn đầy không cam lòng. Tốt xấu gì lão cũng là cường giả tam hoa tụ đỉnh, nhưng từ đầu đến cuối ngay cả góc áo đối phương cũng chưa đụng tới.
Cuộc chiến này quá mức nghẹn khuất mà!
"Còn lại mấy chục võ giả, không được bỏ qua bất cứ một tên nào!"
Tới cuối cùng, Tô Trường Không bằng vào thủ đoạn tiễn thuật Kinh Thế Hãi Tục, đã cứng rắn bắn chết Đông Vân Cuồng, nhưng hắn vẫn không quên những võ giả Đông Tinh tông khác, trong lòng quyết định, không buông tha cho một tên nào!
Làm như vậy, hắn cũng không cảm thấy bản thân quá mức tàn nhẫn.
Lúc trước Sài Phi chỉ vẻn vẹn đi lạc vào Ngân Nguyệt sơn này, nhưng kết quả là bị đối phương đuổi giết tới mấy ngàn dặm.
Hắn chỉ nghĩ rất đơn giản, nếu đã là địch nhân, mà còn lưu tình, có khác nào tự tàn nhẫn với chính mình đâu?
"Chẳng lẽ. . . Tông chủ cũng chết rồi?"
"Chạy mau. . . Chạy mau!"
Lúc này, mười mấy võ giả tinh nhuệ của Đông Tinh tông, đều đang điên cuồng chạy trốn. Cùng lúc ấy, ánh mắt bọn họ nhìn về phương xa, nơi vừa truyền đến một tiếng rít gào không cam lòng, trên trán tất cả đều túa đầy mồ hôi lạnh.
Với bọn họ, đêm nay chính là một hồi ác mộng.
Có người bắn chết trưởng lão tông môn bọn họ, hiện giờ hình như cả tông chủ Đông Vân Cuồng cũng chết trong tay thần tiễn thủ đáng sợ kia.
Điều bọn họ có thể làm hiện giờ chỉ có chạy trốn mà thôi!