Tô Trường Không đang yên tĩnh suy tư, nhưng tầm mắt vẫn lưu ý động tĩnh. xung quanh
“Hử?" Đột nhiên, Tô Trường Không chợt biến sắc, hắn cảm nhận được một luồng không khí lưu động giữa hư không, thứ này cực kỳ nhỏ, gần như người bình thường đều không thể cảm nhận được.
Nó rất giống một cơn gió mát thổi qua, không làm bất cứ ai chú ý đến, nhưng trong nháy mắt, từ đáy lòng Tô Trường Không dâng lên cảnh giác!
Xuất phát từ bản năng, Tô Trường Không không chút do dự, trực tiếp ấn bàn tay xuống mặt đất một cái, cả người tựa như một con linh lộc xoay người một cái, nhảy qua bên cạnh.
"Xuy!"
Giây tiếp theo, trên thân cây đại thụ mà vừa nãy hắn đang khoanh chân ngồi bên dưới, đột nhiên vang lên một tiếng xé rách, trên thân đại thụ xuất hiện năm đường nứt lớn. Cứ như vậy, cả một gốc đại thụ to lớn bỗng nhiên im hơi lặng tiếng bị chặn ngang cắt đứt, thân cây rơi xuống, phát ra một tiếng 'Bành' vang dội.
Nếu không phải Tô Trường Không phản ứng đúng lúc, phỏng chừng cái đầu của hắn cũng bị cắt đứt luôn rồi!
"Thứ đồ chơi gì đây?" Trong lòng Tô Trường Không cả kinh, hắn toàn lực tập trung tinh thần, phát huy đến mức tận cùng khả năng cảm nhận về linh khí do Đạo Dẫn Thuật mang đến. Nương theo đó, hắn thấy được một hình dáng thật lớn xuất hiện ngay trong hư không phía trước,.
Trong tầm nhìn tương tự như hình ảnh hiện lên do cảm ứng nhiệt lượng, của Tô Trường Không, bỗng xuất hiện linh khí lưu động, hình thành nên bóng dáng một con cự thú. Nhìn từ bên ngoài, thứ này có chút giống thằn lằn, vai cao hơn một trượng, thân thể dài gần bốn trượng.
Hình thể cực kỳ to lớn.
Ở trước mặt nó, ngay cả một con voi cũng có vẻ vô cùng nhỏ bé, thậm chí còn có thể bỏ túi mang đi!
Càng khiến Tô Trường Không kinh dị chính là, con cự thú thằn lằn này còn có thể ẩn thân!
Thân thể của nó đã hoàn toàn hòa hợp thành một thể với không khí.
Phải biết rằng, từ nãy đến giờ, Tô Trường Không vẫn một mực chú ý tới tình huống chung quanh, vậy mà cự thú này có thể lặng yên tới gần hắn, mãi cho đến khi khoảng cách đôi bên chỉ còn hơn một trượng, hắn mới phát hiện ra. Thêm nữa, với khả năng cảm nhận linh khí vô cùng nhạy bén của hắn, lại phải toàn lực tập trung tinh thần, mới có thể thấy rõ hình dáng của nó!
"Chẳng lẽ là. . . Dị thú?" Trong lòng Tô Trường Không thoáng động.
Lại nói, lúc trước, hắn từng đọc một vài điển tịch trong Linh Đạo tông, và có bộ sách từng đề cập tới dị thú.
Trong sách nói, cả người dị thú đều là bảo, còn nghe nói chúng nó là hậu duệ của Chân Thú trong truyền thuyết!
Tô Trường Không không phải thằng ngốc, hắn lập tức hiểu được mục đích của Đông Tinh tông kia. Bọn họ muốn săn con dị thú này.
Nhưng ngược lại, con dị thú này cũng đang săn võ giả Đông Tinh tông. Nó chuyên môn tập kích võ giả Đông Tinh tông lạc đàn. Và thực hiển nhiên, Tô Trường Không đi có một mình, mới bị con dị thú này theo dõi!
Con thằn lằn to lớn này là dị thú, nó nắm giữ một loại phương pháp ẩn nấp khí tức cùng loại với ẩn thân, và đến khi nó tới gần Tô Trường Không, chuẩn bị muốn tập kích hắn, Tô Trường Không mới phát hiện ra nó.
Tựa như con thằn lằn khổng lồ kia cũng cực kỳ kinh ngạc, vì Nhân tộc trước mắt này lại có thể thoát khỏi đòn tập kích bất ngờ của nó. Bởi vì trong cảm giác của nó, Tô Trường Không đã vận dụng Quy Tức Công ẩn nấp khí tức kia chỉ có khí tức cực kỳ bình thường, lại đi có một mình…
Tổng hợp nhiều loại điều kiện mời gọi như vậy, con dị thú này mới lựa chọn đi tới tập kích hắn.
Tựa như dị thú thằn lằn vừa đánh hụt, không hề cam tâm, trong con ngươi dã thú màu vàng nhạt của nó nổi lên hung quang mờ mịt, biên độ động tác biến lớn, thân thể vốn đang dung nhập vào không khí cũng dần dần hiển lộ ra ngoài, khiến cho Tô Trường Không thấy thật rõ ràng ngoại hình của con dị thú này, bờ vai cao hơn một trượng, thân thể dài gần bốn trượng, đằng sau có một cái đuôi thật lớn tựa như roi sắt, còn mọc lên thật nhiều gai ngược bằng kim loại.
Cả người dị thú nọ được bao trùm bởi một tầng vảy màu đen sẫm, mỗi một chiếc vảy đều lớn hơn nắm tay người bình thường. Tầng vảy bao trùm quanh thân dị thú, giống như phủ lên mình nó một bộ trọng giáp bằng kim loại nặng nề. Trên sống lưng dị thú cũng có một hàng gai ngược bén nhọn.
Rõ ràng nhìn qua cũng biết thân thể nó cực kỳ nặng nề, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nó di động lại nhẹ nhàng như yến, không hề lưu lại dù chỉ một dấu chân, thậm chí còn không đạp nát lá rụng trên mặt đất.
Nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý, nếu nó không có bản lĩnh này, làm sao có thể tới gần Tô Trường Không, mãi cho đến khi khoảng cách song phương chỉ còn hơn một trượng mới bị hắn phát hiện ra?
Hắc lân cự tích (con thằn lằn khổng lồ có vảy màu đen) này tập sát không thành công, nhưng không chịu tay không trở về. Nó đã hiển lộ thân hình, cũng không thèm kiềm chế tốc độ, lực lượng của bản thân nữa, thay vào đó là trực tiếp mở ra cái mồm to như chậu máu, lộ ra đầy răng nanh sắc nhọn như chủy thủ trong miệng, hung tợn muốn cắn nát đầu Tô Trường Không, gió tanh từ trong cái miệng như chậu máu đập vào mặt.
Động tác lao đầu tới cắn này nhanh như thiểm điện, nếu võ giả bình thường đối mặt với nó, chỉ sợ một chút khoảng trống để phản ứng cũng không có.
Nhưng đương nhiên Tô Trường Không chẳng phải võ giả bình thường.
Dù hắn khá kinh ngạc vì con hắc lân cự tích này lại theo dõi mình, nhưng đối mặt với đòn tập kích của nó, đương nhiên hắn sẽ không khoanh tay chịu chết.
Cự Kình công. Nộ Hải Vô Lượng!
Cự Kình chân khí trong cơ thể Tô Trường Không tựa như biển giận thét gào, từ trong kinh mạch truyền ra ngoài, ngưng tụ phía trên quyền phải, chân khí hùng hậu hình thành lốc xoáy thật lớn, gặp mạnh càng mạnh, mang theo uy thế muốn giảo sát hết thảy.
"Oanh!"
Tô Trường Không đánh ra trọng quyền, kình lực thật lớn đè ép tới khiến không khí cũng nổ tung. Hắn đánh ra một quyền này, tựa như thúc đẩy một ngọn núi cao vô hình, nặng nề đến đáng sợ!
"Bành!"
Một đòn trọng quyền hung hăng đập thẳng lên trán hắc lân cự tích, phát ra âm thanh va chạm nặng nề.
Lấy uy thế từ một quyền của Tô Trường Không, dù trước mặt là một ngọn núi nhỏ, hắn cũng có thể dùng một quyền đánh nát non cao.
Nhưng làm cho người ta giật mình chính là, một quyền nọ đánh lên đầu hắc lân cự tích, lại tựa như đánh thẳng vào ngọn núi kim loại nặng chừng vạn tấn, tầng vảy dày dặn kia không hề tổn hại. Cũng may, một quyền này đã khiến động tác gặm cắn của hắc lân cự tích, chưa đến mục tiêu đã phải dừng lại!
Trên nắm tay truyền đến lực phản chấn, cũng ếp cho Tô Trường Không phải lùi về phía sau nửa bước!
"Đây là dị thú?" Trong lòng Tô Trường Không thầm chấn động.
Thể phách của hắc lân cự tích quá mạnh, hoàn toàn không giống thân thể máu thịt. Rõ ràng cái đầu của nó ngạnh kháng một đòn trọng quyền của hắn, tới cuối cùng, lại có thể bức hắn lui về phía sau.
"Bành!"
Tiếng nổ sinh ra do quá trình va chạm giữa Tô Trường Không và hắc lân cự tích trực tiếp quanh quẩn khắp bầu trời Ngân Nguyệt sơn.
Giờ khắc này, trong Ngân Nguyệt sơn, hơn trăm võ giả Đông Tinh tông đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phương hướng Tô Trường Không và hắc lân cự tích đang giao đấu.
"Là con quái vật kia. . . Nó lại xuất hiện , tập kích đồng môn của chúng ta rồi! Thứ quái vật chết tiệt!"