Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 705 - Phương Án Tốt Nhất… Là Chờ Đợi!




Tô Trường Không còn trực tiếp bám ‘Tinh khí’ của mình lên sợi Thiên Tàm Ti, hành động này cho phép hắn nhìn thấy rõ diện mạo của hai võ giả nọ.

Dường như hai võ giả này muốn che giấu tung tích, bởi vậy trên người không mặc chế phục thống nhất, một người mặc kính trang võ giả màu lam, một người mặc áo xám mộc mạc, một người trẻ tuổi mới đôi mươi, một trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Hai người đang di chuyển giữa đám cây cối trong rừng, thường xuyên sẽ xoay đầu nhìn chung quanh, trên mặt đều có một tia ngưng trọng, tựa như đang cảnh giác, kiêng kị điều gì.

Võ giả trẻ tuổi kia không nhịn được thấp giọng oán giận nói: "Nhị thúc, rốt cuộc là tông chủ nghĩ như thế nào chứ? Vì săn bắn con quái vật kia, người lại để chúng ta phân tán tìm tòi, đã chết tới hai, ba mươi người… Tất cả những người ngã xuống đều là tinh nhuệ trăm dặm mới tìm được một của Đông Tinh tông ta đó! Hơn nữa mỗi lần con quái vật kia xuất hiện, đám người tông chủ luôn đến chậm một bước, khiến cho chúng ta chết nhiều đồng môn như vậy!"

Hóa ra Đông Tinh tông tốn công hao sức dồn hết tinh nhuệ, đi vào Ngân Nguyệt sơn, là vì săn bắn một con quái vật mạnh mẽ.

Nhưng Đông Vân Cuồng lại khiến cho mọi người phân tán tìm tòi vị trí của quái vật kia, trong khi quái vật kia trí tuệ không thấp, thường xuyên tập kích võ giả lạc đàn, biến bọn họ trở thành đồ ăn trong miệng mình.

Kỳ thực, chuyện này cũng chẳng có gì, mấu chốt chính là mỗi khi bọn họ phát hiện được tung tích của quái vật kia, đã kịp thời phát ra tín hiệu, lẽ ra chỉ cần tụ lại lực lượng tiến hành vây giết nó là xong nhưng mỗi lần như vậy, đám Tiên Thiên võ giả Đông Vân Cuồng đều tới chậm một bước, làm cho tinh nhuệ bên ta không công hao tổn, đã thật lâu rồi vẫn không thể săn bắn được quái vật kia.

"Quái vật?"

Tô Trường Không thông qua cảm giác âm thanh chấn động từ Thiên Tàm Ti, đã nghe được rõ ràng lời nói của võ giả trẻ tuổi nọ, hắn cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Đông Tinh tông hao tổn khí lực lớn như vậy, là vì săn bắn loại quái vật gì?

Sắc mặt trung niên võ giả kia biến đổi liên hồi, cuối cùng gã đè thấp âm thanh nói: "Đừng oán giận . . . Tông chủ làm như vậy tự nhiên là có lý do . . ."

Trung niên võ giả muốn nói thêm điều gì, nhưng lời đã đến miệng lại thôi, cuối cùng chỉ sẽ thở dài lắc lắc đầu một cái.

Gã hiểu, Đông Vân Cuồng làm như thế, chính vì suy yếu thực lực của con quái vật kia, sau đó chỉ hành động một lần, cũng có thể dễ dàng bắt được nó.

Về phần bọn họ? Bọn họ chỉ là đống pháo hôi dùng để suy yếu thực lực của con quái vật kia thôi!

Có khá nhiều người nhạy bén đều biết được điểm mấu chốt bên trong như trung niên võ giả này, nhưng bọn họ chỉ có thể giả vờ như không biết, cũng chỉ có thể cầu nguyện cho vận khí của mình tốt một chút, không thành món ăn trong miệng quái vật kia!

"Vậy là hiện giờ Đông Vân Cuồng đang ở ngay bên trong Ngân Nguyệt sơn, lại chờ đợi thêm một chút đi." Tô Trường Không nghe hai người đối thoại, cũng đạt được không ít tin tức hữu dụng.

Đông Tinh tông tụ tập ở nơi này vì săn bắn một con quái vật nào đó, hơn nữa tông chủ Đông Vân Cuồng và một đám cao thủ của Đông Tinh tông đều có mặt tại Ngân Nguyệt sơn trung.

Và điều Tô Trường Không phải làm hiện giờ rất đơn giản, đó chính là yên tĩnh chờ đợi.

Đương nhiên phải chờ đợi rồi, ngay cả vị cao thủ Đông Vân Cuồng kia đối mặt với cái gọi là quái vật nọ, cũng phải cẩn thận như thế, có thể tưởng tượng đó là một loại sinh vật cực kỳ đáng sợ… Nhưng sớm muộn gì đối phương cũng phải ra tay với nó thôi. Đến lúc đó, hắn sẽ ẩn giấu trong âm thầm, làm ngư ông đắc lợi, chọn đúng thời cơ, ra tay tập sát Đông Vân Cuồng.

Đây tuyệt đối là phương án tốt nhất, cũng có tỷ lệ thành công cao nhất!

Vì thế, Tô Trường Không lại ẩn giấu khí tức, di chuyển khắp nơi trong Ngân Nguyệt sơn, cực kỳ lưu ý đến những võ giả Đông Tinh tông đang lui tới, cho nên hắn luôn có thể phát hiện ra bọn họ trước, sau đó tránh đi.

Đám người Đông Tinh tông lại chẳng hề phát hiện, bên trong Ngân Nguyệt sơn vô cùng rộng lớn này, ngoại trừ Đông Tinh tông bọn họ, còn có một người thợ săn vừa gia nhập vào vòng chiến!

Mà ngay lúc bóng đêm sâu dần, tại một nơi nào đó trong Ngân Nguyệt sơn, có mười mấy người đang tụ tập cùng một chỗ, mỗi người trong bọn họ đều có khí tức mạnh mẽ. Đám người này chính là những Tiên Thiên trưởng lão cao tầng của Đông Tinh tông,!

Người cầm đầu, là một tráng hán mặc kính trang võ giả màu lam, bên hông đeo phối đao, tóc đen rối tung. Gã đang an tĩnh ngồi ở bên kia, nhưng tựa như cả thiên địa đều lấy gã làm trung tâm… hoặc là nói, gã chính là tiêu điểm tuyệt đối của mảnh không gian này!

"Tông chủ, bốn người Mục trưởng lão vẫn chưa trở về. . . Có phải đã xuất hiện vấn đề gì hay không?" Một lão giả đánh vỡ bầu không khí tĩnh mịch, trên mặt có chút lo lắng nói.

Lúc trước có một võ giả xâm nhập vào Ngân Nguyệt sơn. Chuyện này khiến Đông Tinh tông bọn họ lập tức chuẩn bị giết người diệt khẩu, kết thúc mọi chuyện. Nghĩ cũng thấy bình thường, ai có thể biết đối phương tìm tới đây với mục đích gì, giết người diệt khẩu chính là phương thức bảo hiểm nhất!

Không nghĩ tới thực lực của võ giả này cực kỳ không tầm thường, đối phương đã chém giết một Tiên Thiên võ giả Đông Tinh tông tại chỗ, chọc cho Mục Dương Văn, cường giả Tiên Thiên tinh nhuệ đã ngưng tụ Địa Hoa phải ra tay truy kích.

Nhưng tới hôm nay, đã qua một hai ngày, dù đám người Mục Dương Văn có mất dấu võ giả kia, cũng phải quay trở về rồi mới đúng… Chuyện này không khỏi khiến chúng trưởng lão Đông Tinh tông ở đây sinh lòng nghi ngờ.

Nếu bọn họ gặp chuyện gì đó trì hoãn lại còn may, chỉ sợ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nói không chừng tình huống ở Ngân Nguyệt sơn bên này sẽ bại lộ, tương đương với chuốc lấy những thế lực khác cũng muốn nhúng tay vào, tranh đoạt cùng bọn họ.

Nam nhân tóc đen khôi ngô kia, đúng là tông chủ Đông Vân Cuồng của Đông Tinh tông, Tiên Thiên cường giả đã ngưng tụ đủ tam hoa, dù đặt tại Trung châu, gã cũng có danh khí thật lớn.

Lúc này, Đông Vân Cuồng nghe xong, cũng nhíu mày nói: "Rất có khả năng. Lại nói, nếu cứ kéo dài lâu kiểu gì cũng sinh ra biến cố, buổi tối hôm nay chúng ta sẽ ra tay, phân cao thấp cùng dị thú kia! Nó đã ăn không ít Thực Cốt trùng, chỉ cần Miêu trưởng lão thúc giục, ta tin tưởng dù nó là dị thú, cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, đến lúc đó, chúng ta sẽ đồng loạt ra tay vây giết, coi như mười phần chắc chín!"

"Không sai! Lần giao thủ lúc trước, chúng ta đã chết hai người, còn bị nó dễ dàng toàn thân trở ra, nhưng lần này, một khi ra tay, nhất định phải bắt được nó!" Người được xưng là Miêu trưởng lão kia chính là một lão giả khô gầy, hốc mắt trũng sâu, mặc hắc bào, nhưng đôi mắt liên tục chớp động quang mang âm lãnh, làm kẻ khác hết hồn.

Trên thực tế, dù mọi người cùng là Tiên Thiên trưởng lão của Đông Tinh tông, nhưng cả đám người còn lại đều có chút sợ hãi Miêu trưởng lão.

Đơn giản bởi vì, vị Miêu trưởng lão này chẳng những là một trong những cường giả có tu vi cảnh giới gần với Đông Vân Cuồng, còn am hiểu cổ độc chi thuật quỷ dị. Chỉ sợ vô ý một cái, tất sẽ trúng chiêu!