Trên mặt Tô Trường Không bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh.
Hắn không thể nhịn được, đã ra tay ngăn trở Mang Sơn Cửu Tặc làm tổn thương người vô tội, và nếu đã ra tay, vậy dứt khoát phải trảm thảo trừ căn, giải quyết triệt để phiền toái!
Hưu!
Bóng dáng Tô Trường Không chợt lóe, lao thẳng tới chỗ mặt thẹo.
"Móa nó! Chết cho ta!"
Mặt thẹo trợn mắt trừng trừng, dẫn đầu chém một đao về phía Tô Trường Không, nhưng bóng dáng Tô Trường Không chỉ hơi hơi lắc lư một cái, đã thi triển Lộc Hí, một chiêu thức nghiêng về linh hoạt, khéo léo trong Ngũ Cầm Hí.
Một đao này của mặt thẹo chỉ chém trúng tàn ảnh Tô Trường Không.
"Đón lấy này!"
Mặt thẹo thầm biết không ổn, nhưng chưa kịp xử lý, bên tai đã vang lên giọng nói của Tô Trường Không.
Hắn muốn nhắc nhở Nghiêm Tùng.
Ngay sau đó, Tô Trường Không vòng ra phía sau mặt thẹo, bàn tay dùng sức đẩy một cái, mặt thẹo không thể kháng cự, thân thể lập tức lảo đảo, bổ nhào về phía Nghiêm Tùng.
"Giết!"
Nghiêm Tùng quát khẽ một tiếng, nghe gió đoán vị trí, nâng đao chém ngang.
"Phốc!"
Mặt thẹo trọng tâm bất ổn, không có đường né tránh, càng không còn đường sống sót, trực tiếp bị một đao này cứng rắn chém vào đầu, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
Trong chớp mắt, ba người vốn không ai bì nổi, chỉ còn lại một mình Tôn Bất Văn còn sống.
Nghiền áp! Tuyệt đối là nghiền áp!
Tô Trường Không đã đạt tới Thần Lực cảnh, đối mặt với ba võ giả Luyện Lực cảnh Tôn Bất Văn, hoàn toàn là nghiền áp, cả về tốc độ, lực lượng, hai bên đều chênh lệch không chỉ một cấp bậc!
"Tam đệ! Nhị đệ!"
Trong lòng Tôn Bất Văn dâng lên một luồng hàn ý, hắn thật sự không ngờ tại bên trong khách điếm nho nhỏ này, lại có cường giả như thế chặn ngang một cước, trực tiếp cải biến chiến cuộc ban đầu.
"Phải đi!"
Tôn Bất Văn ý thức được chuyện không ổn.
Mắt thấy hai huynh đệ đều bị Tô Trường Không thoải mái đẩy lên Quỷ Môn quan, hắn hiểu thực lực của Tô Trường Không trước mắt sâu không lường được, căn bản không phải tồn tại mà mình có thể đối phó.
Ngay tiếp theo, hắn không chút do dự đã xoay người bỏ chạy!
Nhưng Tôn Bất Văn kia lại dám cả gan đưa lưng về phía Tô Trường Không?
Đây chính là hành vi tìm chết!
Ca sát!
Bóng dáng Tô Trường Không vừa động, như là mãnh hổ chụp mồi, kéo theo một luồng tàn ảnh, nháy mắt đã đuổi theo Tôn Bất Văn vừa chạy trốn tới cửa khách điếm, hai tay bắt được bờ vai của hắn, hung hăng nắm chặt một cái, âm thanh xương cốt vỡ nát thanh thúy vang lên.
Tôn Bất Văn ăn đau kêu thảm thiết.
Hô!
Hai tay Tô Trường Không phát lực vung lên, cũng ném Tôn Bất Văn về phía góc tường có Nghiêm Tùng.
"Phốc!"
Nghiêm Tùng nghe tiếng gió đoán vị trí, chân khí ngưng tụ phía trên lưỡi dao, xuất hiện ánh lửa nhàn nhạt lập lòe. Ngay sau đó, hắn nâng tay chém ra một đao.
"Xoạt…"
Trong tiếng máu thịt bị xé rách, Tôn Bất Văn còn chưa kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể đã bị cứng rắn chém thành hai đoạn, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ!
"Tại sao lại muốn chết như vậy..."
Trong lòng Tô Trường Không cũng có chút bất đắc dĩ.
Chuyện ân oán giữa Mang Sơn Cửu Tặc và Nghiêm Tùng vốn chẳng liên quan gì tới hắn thế nhưng đám Mang Sơn Cửu Tặc kia lại để hắn chứng kiến cảnh bọn họ làm liên lụy tới bình dân vô tội.
Nếu hắn không có năng lực chắc chắn sẽ không tham gia vào chuyện chẳng liên quan gì tới mình. Nhưng có năng lực, lại trong tình huống chỉ cần thuận tay có thể cứu giúp mà bảo hắn phải thờ ơ lạnh nhạt ư?
Đúng là hắn không đành lòng làm như vậy.
Cũng may hiện giờ hắn đã dùng Quy Tức Súc Cốt dịch dung, không cần lo lắng sẽ bại lộ chân thân.
"Chết... Đã chết? Toàn bộ đều đã chết?"
"Thanh niên mặc hắc y kia là ai? Vậy mà chỉ cần một hiệp đã đã xử lý xong hết đám tặc nhân nọ!"
Bên trong khách điếm, có người lộ vẻ sợ hãi, cũng có người lộ vẻ hưng phấn, khi được chứng kiến hình ảnh một lời không hợp, ra tay báo thù trên giang hồ!
"Đa tạ các hạ đã giúp ta!"
Nghiêm Tùng vẫn đứng trong góc tường, lúc này tạm thời đôi mắt của hắn vẫn chưa nhìn được, nhưng hắn hiểu, vừa rồi có người đã ra tay, mới khiến hắn có thể chém giết đám người Tôn Bất Văn, nếu không chắc chắn hôm nay, hắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Chưa biết đối phương là ai, nhưng ít nhất hắn cũng phải nói lời cảm tạ!
Tô Trường Không lại không nói gì.
"Đa... Đa tạ đại hiệp cứu mạng!" Mà thiếu niên lúc trước suýt chút nữa thì bị Mang Sơn Cửu Tặc ném ra làm đá dò đường, lập tức tỏ ra vạn phần cảm kích Tô Trường Không.
Bởi vì Tô Trường Không ra tay chính vì cứu hắn.
Không bao lâu, Nghiêm Tùng dùng sức lấy tay xoa con mắt, đã khôi phục được chút thị giác nhất định. Sau đó, hắn nhờ tiểu nhị khách điếm cầm một chút dầu thực vật ra để rửa sạch con mắt.
Bột vôi rơi vào mắt, nếu tiếp xúc đến chất lỏng nhất định sẽ sinh ra phản ứng, trở nên nóng rực như lửa.
Bởi vậy trực tiếp dùng nước trong rửa bột vôi, có thể làm tổn thương con mắt, khiến thị lực bị hao tổn vĩnh viễn.