Tô Trường Không vừa nhìn thấy hai cừu nhân xa cách đã lâu này, trong lòng cũng sôi trào sát ý.
Trong hành trình Ly Long điện lúc trước, hắn chưa hề trêu chọc những người khác, chỉ muốn đạt được một luồng Tiên Thiên chi khí, thậm chí về sau này, bị Chung Nhạc nẫng tay trên một luồng Tiên Thiên chi khí, hắn cũng định không ra tay.
Nhưng đối phương chẳng những không biết điều còn ra sức o ép, đẩy hắn rơi vào thảm cảnh cửu tử nhất sinh, bị đóng băng hơn nửa năm trong băng cung dưới lòng đất mới thoát được.
Hiện giờ cừu nhân gặp mặt, đương nhiên Tô Trường Không lập tức bùng nổ sát ý không thèm che giấu!
"Là hắn. . . Hắn không chết ư? Rút cuộc, hắn rời khỏi nơi đó như thế nào?" Chung Nhạc có chút không sao tin nổi.
Dù lúc này, vẻ bề ngoài của Tô Trường Không rất khác ngày hôm ấy, nhưng từ sát ý mãnh liệt của đối phương, cùng với tiễn thuật Tiễn Quang Hóa Hồng lúc trước, tất cả những điều trên đều giúp gã khẳng định được đối phương chính là võ giả Nhân tộc ngày đó.
Nhưng… hắn đã bị Thần Chủng đóng băng, còn bị vùi lấp trong Ly Long điện đã đổ sập ấy, theo lý nên tử vong từ lâu rồi mới đúng? Vậy mà hiện giờ đối phương chẳng những thoát được, còn không biết đã dùng loại thủ đoạn gì dò xét được hành tung của bọn họ, lúc này mới xuất hiện chặn đánh bọn họ.
Phong Nhật Nguyệt nhìn thấy Tô Trường Không xuất hiện, cũng thoáng kinh ngạc, đồng thời lại ngưng thần chú ý tình huống chung quanh. Sau khi gã xác nhận ở nơi này chỉ có một mình Tô Trường Không, mới cảm thấy yên lòng. Gã nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, cất giọng chẳng phân rõ nam nữ: "Ngươi tới một mình, là đến chịu chết sao?"
Hiển nhiên Phong Nhật Nguyệt không thèm để Tô Trường Không vào mắt.
Trong trận chiến hai năm trước, gã từng đối mặt với Tô Trường Không và Hồng Chấn Tượng liên thủ, nhưng gã chỉ vận dụng một bộ Nhật Yêu Thân, lại khiến hai người bọn họ dùng hết thảy thủ đoạn cũng khó làm gã thương tổn mảy may.
Ở trong mắt Phong Nhật Nguyệt, Tô Trường Không này chỉ là một con kiến hơi chút cường tráng mà thôi, đều có thể dễ dàng dí chết!
"Hắn là ai vậy? Chung Nhạc, Phong đại nhân đều biết hắn?" Yêu võ giả thấp bé Cảnh Ngọc kia có chút ngạc nhiên nghi ngờ.
Chẳng lẽ người này đột nhiên tập kích trên đường bọn họ đi, là tới vì Chung Nhạc vùng với Phong Nhật Nguyệt?
Tô Trường Không nhìn về phía Phong Nhật Nguyệt, trầm giọng nói: "Hồng Tượng đâu? Huynh ấy thế nào rồi?"
Tô Trường Không tìm tới Phong Nhật Nguyệt, ngoại trừ muốn báo mối thù lúc trước, khiến cho ý niệm trong đầu thông suốt rõ ràng, không còn vướng mắc, còn bởi vì Hồng Chấn Tượng nữa. Lúc ấy gã xuất thủ đối phó Phong Nhật Nguyệt cùng hắn, kết quả lại bị uy năng do Thần Chủng bùng nổ, đông lạnh thành tượng băng, còn bị Phong Nhật Nguyệt mang đi… Tô Trường Không muốn biết tình huống hiện giờ của gã ra sao.
Phong Nhật Nguyệt nghe vậy, khóe miệng bên dưới lớp mặt nạ hơi hơi nhếch lên: "Ai mà biết được? Hồng Tượng bị sứ giả do tổng hội phái tới mang đi rồi. Đối với loại phản đồ như hắn, thẩm phán trong tổng hội sẽ không nương tay. Nói không chừng lúc này đã bị bầm thây thành vạn đoạn rồi?"
Lúc trước, sau khi Phong Nhật Nguyệt mang Hồng Chấn Tượng rời đi, gã đã báo lại việc này cho tổng hội, tổng hội Diệt Sinh hội bên kia cũng nhanh chóng phái người đến đưa Hồng Chấn Tượng rời đi.
Mà bên trong cả phân hội này, cũng chỉ có phó phân hội chủ Phong Nhật Nguyệt và phân hội chủ biết được vị trí của tổng bộ Diệt Sinh hội.
Tô Trường Không âm thầm nhíu mày. Đúng là lúc trước hắn từng thăm dò khắp nơi bên trong sơn cốc trụ sở nhưng không phát hiện được vị trí của Hồng Chấn Tượng. Hẳn là Phong Nhật Nguyệt này không nói dối, Hồng Chấn Tượng đã bị người của tổng bộ Diệt Sinh hội mang đi rồi, căn bản không rõ đối phương còn sống hay đã chết.
Nhưng không cần biết như thế nào, hắn đến cũng đến đây rồi, Tô Trường Không tuyệt đối không thể tay không ra về, ít nhất cũng phải chém giết mấy kẻ trước mắt!
Cảnh Ngọc ném ánh mắt ra hiệu cho Chung Nhạc. Chung Nhạc khẽ gật đầu.
Mặc kệ Tô Trường Không sống sót rồi trốn khỏi nghịch cảnh kia như thế nào, gã chỉ biết nếu hắn dám tìm tới tận cửa, vậy thì bắt lại là xong. Đến lúc ấy, bọn họ sẽ biết cách thức phá vây của hắn, cộng thêm nguyên nhân vì sao hắn có thể nắm được hành tung của bọn họ!
"Yêu Nham Lực Tràng!"
Không một dấu hiệu, Cảnh Ngọc đã rót yêu lực xuống mặt đất.
Hô!
Mặt đất dưới chân Tô Trường Không vốn đang bình thường, đột nhiên trọng lực tăng lên gấp mấy trăm lần, một luồng áp lực cực lớn giống núi cao xông tới chèn ép hắn.
Có thể dễ dàng nhận thấy, loại yêu thuật mà Cảnh Ngọc này nắm giữ là điều khiển nham thạch!
"Ca ca ca!"
Mà cũng trong nháy mắt này, Chung Nhạc trực tiếp bùng nổ yêu lực, thân hình mập mạp bành trướng thêm một vòng lớn, đạt tới đường kính hai mét, từng khối thịt béo trên người đều tràn ngập yêu lực, trở nên cứng rắn như sắt thép nham thạch, một luồng yêu khí hùng hồn phóng lên cao, khiến đám bông tuyết rơi xuống phụ cận đều bị cuốn ngược trở lại.
"Chết!"
Chung Nhạc bùng nổ yêu lực, phối hợp cùng Cảnh Ngọc, lập tức tiến lên một bước, thân hình khổng lồ như núi nhỏ tới gần Tô Trường Không đang bị Yêu Nham Lực Tràng trói buộc, cơ bắp vồng lên tựa như vòng bánh xe, quyền phải hung hăng đánh tới.
Chung Nhạc biết, thực lực của Tô Trường Không rất bất phàm, trước kia hắn từng áp chế gã đến suýt chết, nhưng lần này có yêu thuật của Cảnh Ngọc phối hợp, Chung Nhạc muốn tìm về thể diện đã mất đi!
Nắm tay thật lớn kia còn chưa đánh xuống, một luồng khí áp hùng hậu đã sinh ra, uy thế không thể khinh thường!
Nếu là Tô Trường Không của hai năm trước, khi đối mặt với hai yêu võ giả này vây công, sẽ rơi vào tình cảnh hung hiểm dị thường, tuyệt không dám sơ suất, nhưng hắn ở hiện tại đã sớm vượt xa trước kia.
"Cút!"
Đột nhiên từ trong cổ họng của Tô Trường Không tuôn ra một tiếng rống giận rung trời. Chỉ một nháy mắt, năm nhánh Thiên Mạch trong cơ thể hắn lập tức chấn động, lượng lớn linh khí bị dẫn dắt, ùn ùn tụ tập đến.
Tiếng gầm đầy giận dữ này tựa như âm thanh lôi đình bùng nổ, rung chuyển cả phạm vi trăm dặm xung quanh, lấy Tô Trường Không làm trung tâm, chân khí hùng hậu trộn lẫn cùng linh khí, từ bốn phía đánh sâu vào, chấn cho trường trọng lực đang trói buộc hắn cũng trở nên vặn vẹo.
Đại não Chung Nhạc cũng bị âm thanh này tác động, khiến cho ý thức, hành vi đều có chút chậm chạp. Thậm chí gã còn có cảm giác Tô Trường Không ở trước mắt mình không phải võ giả Nhân tộc lúc trước, mà giống như một con cự kình đang rít gào!
Cự Kình công. Nộ Hải Vô Lượng!
Cũng trong một cái chớp mắt này, Tô Trường Không nắm chặt bàn tay phải thành quyền, Cự Kình chân khí điên cuồng xoay tròn, tụ tập trên nắm tay hắn, ngang nhiên đánh ra một quyền, linh khí và chân khí hội tụ. Ngay lúc này, có thể mơ hồ nhìn thấy trong không khí vừa xuất hiện hư ảnh một vòng lốc xoáy biển sâu khổng lồ đang cấp tốc thành hình, cuốn cả phong nguyệt vào trong đó, hóa thành lôi đình tia chớp, mưa rền gió dữ, như muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ trên đời!
Từ sau khi Tô Trường Không tấn chức Địa Hoa cảnh, ngưng tụ Địa Hoa đại diện cho ‘Khí’ trong nhân thể, khả năng cảm thụ và vận dụng linh khí của hắn đã tăng vọt lên không biết bao nhiêu lần, khiến cho một kích tùy ý của hắn, hoàn toàn có thể dẫn động thiên địa linh khí cùng phối hợp.