Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 655 - Thiên Thời Địa Lợi!




Sắc trời dần sáng, Tô Trường Không lại theo lẽ thường tới Đoán Tạo phòng trên đỉnh núi, tạo ra binh khí, rèn luyện kỹ thuật rèn.

"Hôm nay trên người Tô Thái Lai không có vết thương?"

Mà Lục Nhai vẫn một mực chú ý tới Tô Trường Không, lập tức giật mình phát hiện ra, hôm nay trên người Tô Trường Không chẳng có lấy một vết thương nào.

Phải biết rằng, trước kia trên người hắn, hoặc nhiều hoặc ít đều có một vài vết thương nho nhỏ, bị binh khí cắt qua!

Đương nhiên Lục Nhai không biết, đao pháp của Tô Trường Không đã đột phá tới cấp bậc đao ý, chỉ tính đơn thuần trên phương diện cảnh giới vũ kỹ, những hư ảnh võ giả dùng Thần Ý của cao thủ khắp nơi diễn hóa thành kia, căn bản không thể tạo thành một chút uy hiếp nào cho Tô Trường Không thì làm sao bọn họ có thể lưu lại vết thương trên người hắn nữa?

"Đang đang đang!"

Tô Trường Không vung thiết chùy, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thoải mái, sung sướng. Hắn không coi rèn trở thành công tác, mà là đam mê, cho nên khi bắt tay vào rèn, chẳng những hắn không thấy nhàm chán, nặng nhọc, mà ngược lại còn vô cùng thích thú.

Tiến độ rèn cũng đang không ngừng tăng lên, đạt tới cửu cảnh chỉ là vấn đề thời gian.

Đã quay một tháng kể từ ngày đao pháp của Tô Trường Không đột phá đến thập cảnh, hăn cũng đi vào Thần Binh sơn trang được hơn nửa năm rồi.

“Trong khoảng thời gian này, mọi người đều vất vả. Hôm nay trang chủ có lệnh, cho toàn bộ Thần Binh sơn trang nghỉ ngơi ba ngày. Mọi người cứ tận dùng ba ngày này để nghỉ ngơi cho thỏa thích đi." Sau khi kết thúc một ngày công tác, Lục Nhai bỗng tới báo cho đám chú tạo sư một tin tức.

"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi ba ngày?" Tô Trường Không hơi kinh ngạc về chuyện này.

Phải biết rằng, mỗi tuần Thần Binh sơn trang đều cho bọn họ một ngày để nghỉ ngơi nhưng chuyện nghỉ phép một lần tới ba ngày kiểu này, chưa từng xảy ra trong hơn nửa năm hắn làm việc tại đây.

"Thật tốt quá, có thể nghỉ ngơi ba ngày rồi. . . Ta nên tới Xuân Phong lâu tận tình hưởng thụ!"

Đại đa số người vừa nghe nghỉ ngơi ba ngày, đều vui vẻ đồng ý.

Đương nhiên Tô Trường Không cũng không có ý kiến, hắn lại quay về trạch viện của mình an tĩnh tu hành.

Trong khoảng thời gian nghỉ phép này, Thần Binh sơn trang cũng không tiếp khách lạ, cả Thần Binh sơn trang đều có vẻ yên lặng xuống. Nhưng ban đêm, trên đỉnh núi của Thần Binh sơn trang lại không bình tĩnh chút nào.

Ngay lúc này, ở trung tâm đỉnh núi, là một miệng núi lửa hình vòng tròn, đứng từ trên đỉnh nhìn xuống bên dưới, có thể trông thấy nham thạch nóng chảy màu đỏ sậm bên trong.

Đoán Tạo phòng của Thần Binh sơn trang được đặt tại phụ cận đỉnh núi, bởi vì ngọn núi này chính là một ngọn núi lửa chết, nó sẽ không bùng nổ, ngược lại, con người có thể dẫn địa hỏa đến chú khí.

Về phần miệng núi lửa trên đỉnh, nơi đó chính là cấm địa của Thần Binh sơn trang, bất cứ ai cũng không được tùy tiện tới gần, bởi vì chỗ này quá mức nguy hiểm, nếu trượt chân rơi vào trong đó, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt!

Nhưng lúc này, lại có năm người đứng thẳng ngay bên miệng núi lửa, Lục Nhai cũng ở trong đó, người cầm đầu là một tráng hán khôi ngô, đúng là trang chủ Nam Cung Minh của Thần Binh sơn trang!

"Trang chủ. . . Thật sự muốn rèn Trảm Yêu Thần Binh này sao?" Trên gương mặt già nua của Lục Nhai tràn đầy lo lắng.

"Dĩ nhiên rồi! Từ nhỏ ta đã chờ đợi một ngày này, hiện giờ rốt cuộc thời cơ cũng tới, ta phải rèn ra Trảm Yêu Thần Binh!"

Nam Cung Minh ôm một hộp sắt bị bịt kín, trên mặt đầy vẻ kiên định.

Thần Binh sơn trang được khen tặng là thiên hạ đệ nhất Chú Binh sơn trang, nhưng bọn họ chưa bao giờ tuyên bố ra bên ngoài rằng mình có thể tạo ra Trảm Yêu Thần Binh, kể cả khi có người hỏi, Thần Binh sơn trang cũng sẽ phủ nhận khả năng tạo ra Trảm Yêu Thần Binh này.

Bọn họ làm như vậy vì không muốn chọc phiền toái tới cửa.

Nhưng trên thực tế, Thần Binh sơn trang lại thực sự nắm giữ phương pháp luyện chế ra Trảm Yêu Thần Binh, và trang chủ Nam Cung Minh vẫn luôn âm thầm thử tạo ra loại binh khí trong truyền thuyết ấy.

Đối với Nam Cung Minh, tạo ra Trảm Yêu Thần Binh chẳng những là nguyện vọng từ bậc cha chú, còn là mộng tưởng mà bản thân gã luôn theo đuổi!

"Nếu có thể tạo ra một thanh Trảm Yêu Thần Binh, khiến cho bất cứ người nào cầm nó trong tay cũng có thể chém giết yêu ma, thì mọi trả giá đều xứng đáng!" Nam Cung Minh nhìn nham thạch nóng chảy bên dưới miệng núi lửa, trong mắt tràn đầy kiên định.

Yêu ma, có thân thể bất tử, mà Trảm Yêu Thần Binh lại có thể khắc chế loại đặc tính này.

Lại nói, nguyên nhân sâu xa của chuyện này, chính là bản thân Nam Cung Minh vô cùng cừu hận đám yêu ma. Đơn giản là vì phụ mẫu của gã đều táng thân dưới tay yêu ma trong một lần đi ra ngoài. Chuyện này đã khiến Nam Cung Minh lúc ấy tuổi còn nhỏ, vô cùng phẫn nộ, hiển nhiên cũng cực kỳ thù hận yêu ma.

Chỉ cần gã có thể tạo ra một thanh Trảm Yêu Thần Binh, lại giao nó cho một vị cường giả võ đạo xứng đôi với nó, hiển nhiên vị cường giả võ đạo cầm Trảm Yêu Thần Binh trong tay, sẽ chém giết được thật nhiều yêu ma, coi như Nam Cung Minh đã báo được thù rồi!

Nhưng … đúng là tạo ra Trảm Yêu Thần Binh cực kỳ khó khăn, cần phải có đủ ba điều kiện thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một cũng không được.

Và hai ngày gần đây chính là thiên thời địa lợi mà Nam Cung Minh vẫn luôn mong ngóng!

Đột nhiên, nham thạch nóng chảy vốn luôn bình tĩnh bên trong miệng núi lửa, lại bắt đầu sôi trào, khí tức nóng rực bốc lên!

Đây chính là thiên thời địa lợi mà Nam Cung Minh vẫn luôn mong ngóng.

Nói rõ hơn một chút, muốn tạo ra Trảm Yêu Thần Binh, cần dẫn lực lượng của thiên địa tự nhiên tiến vào trong binh khí, mà cách khoảng mấy chục tới hơn trăm năm thời gian, ngọn núi lửa chết dưới chân Thần Binh sơn trang sẽ sống lại một lần, khi đó cũng là khoảnh khắc địa hỏa sinh động nhất. Và ý tưởng dẫn địa hỏa tiến vào bên trong Trảm Yêu Thần Binh hình thức ban đầu kia, chính là một bước quan trọng nhất trong quá trình tạo ra Trảm Yêu Thần Binh trong suy nghĩ của Nam Cung Minh!

"Thật sự có thể tạo ra Trảm Yêu Thần Binh sao?" Trong lòng đám người Lục Nhai, bốn Tiên Thiên võ giả của Thần Binh sơn trang, đều không khỏi lo lắng.

Tạo ra Trảm Yêu Thần Binh là mộng tưởng của bất kỳ một vị chú binh sư nào, nhưng muốn đạt tới thanh tựu này cần trả giá điều gì?

Và dù thật sự tạo ra Trảm Yêu Thần Binh, có ai dám chắc bản thân không chuốc vạ vào thân vì nó?

Nhưng Nam Cung Minh đã quyết tâm, bọn họ cũng không có cách nào để ngăn cản, chỉ có thể đứng đây, chứng kiến hết thảy những chuyện này.

"Ầm vang long!"

Theo thời gian trôi qua, nham thạch nóng chảy trong miệng núi lửa từ màu sắc tối tăm, trạng thái gần như an tĩnh, đã bắt đầu lưu động, lấp lánh ánh sáng. Sau đó cùng với một tiếng động 'Ầm vang', mặt ngoài nham thạch nóng chảy đã có địa hỏa bốc lên, nhanh chóng thiêu đốt. Loại hỏa diễm này hiện ra màu xanh nhàn nhạt, tản ra nhiệt lượng cực nóng.

Đây là địa hỏa dưới đáy núi lửa, cách mấy chục, tới gần trăm năm, nó sẽ sôi trào một lần!