Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 652 - Rút Cuộc Là Tình Huống Gì Đây???




"Vẫn là không được sao?"

Bên cạnh dãy hỏa lò đặt san sát nhau trong Đoán Tạo phòng, Nam Cung Minh với dáng người khôi ngô đang cầm trong tay một thanh Cứ Xỉ đao, trên mặt có chút không cam lòng.

Lại nói, Cứ Xỉ đao trong tay Nam Cung Minh có tạo hình rất kỳ lạ, cả người tối đen, thân đao thẳng tắp, mũi nhọn tựa như hàm răng cá mập chi chít dày đặc lại sắc nhọn vô cùng, kỳ quái nhất chính là, dường như ở phía trên Cứ Xỉ đao này có khảm len từng con từng con mắt, nhưng chúng đều đang nhắm chặt lại.

Nam Cung Minh cầm thanh Cứ Xỉ đao trong tay, thở ra một hơi thật dài: "Trảm Yêu Thần Binh sao? Phải gọi là yêu binh chân chính mới đúng!"

Dứt lời, gã đứng dậy, đặt thanh Cứ Xỉ đao quỷ dị này vào trong một hộp sắt bịt kín, thậm chí còn mang nó tới mật thất, cẩn thận cất chứa.

"Ta nhất định phải tạo ra một thanh Trảm Yêu Thần Binh! Thật nhanh!" Nam Cung Minh xoay người, trong mắt tràn đầy kiên định.

Trảm Yêu Thần Binh chính là kiệt tác mà một chú binh đại sư như gã cả đời theo đuổi, nhưng phải nói rằng, loại binh khí trong truyền thuyết này đã vượt quá xa phạm trù binh khí bình thường.

Muốn tạo ra một thanh Trảm Yêu Thần Binh, cần phải có đủ các điều kiện thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một cũng không được!

. . .

Bên trong trạch viện thuộc Thần Binh sơn trang, Tô Trường Không luyện đao mãi cho đến đêm khuya mới ngả đầu xuống ngủ, khôi phục tinh thần hao tổn, trên người hắn có thêm từng vết kiếm thương, đao thương, tất cả đều nhận lấy trong chiến đấu cùng hư ảnh võ giả.

Trong lúc ngủ say, tinh thần hao tổn của hắn nhanh chóng khôi phục, Thiên Tàm chân khí trong cơ thể cũng tự động vận chuyển, chữa trị hoàn toàn miệng vết thương.

Sáng sớm hôm sau, Tô Trường Không lại theo lẽ thường đi trước đỉnh núi Đoán Tạo phòng bắt đầu một ngày công tác mới, rèn luyện Đoán Tạo Thuật.

"Lại có vũ khí mới đến đây!" Trước mắt Tô Trường Không lập tức sáng ngời, lúc này, binh khí được đưa tới là một đôi song đao, đã bị tổn hại nghiêm trọng, chỉ có thể tiến hành đúc lại.

"Đang đang đang!"

Trong quá trình một lần nữa đúc nóng, rèn lại đôi song đao ấy, Tô Trường Không cũng tranh thủ thể ngộ Thần Ý lưu lại trong đó.

Thông qua thể ngộ Thần Ý, hắn nhìn thấy một nam tử tóc dài cầm song đao trong tay, thi triển một bộ đao pháp, song đao trong tay gã mang tính chất hoàn toàn khác biệt, một âm một dương, một cương một nhu, cực kỳ tinh diệu, ngay cả Tô Trường Không cũng không khỏi tán thưởng, hưng phấn không thôi: "Lại có đối thủ mới rồi!"

Đối với Tô Trường Không, chỉ cần hắn thể ngộ Thần Ý do võ giả lưu lại trên binh khí một phen, sau đó, hắn hoàn toàn có thể đủ dựa vào hoá ý vi hình mô phỏng nó ra ngoài, đối chiến cùng mình, để bọn họ trở thành đá mài dao cho đao pháp của bản thân, không ngừng lấy thừa bù thiếu, giúp đao pháp nâng cao thêm một bước!

Gần như mỗi một ngày, đao pháp của Tô Trường Không đều đang tiến bộ. Hiện giờ, hắn đã đánh bại một đám cường địch, trên đẳng cấp đao pháp, hắn hoàn toàn có thể áp chế, nghiền áp bọn họ!

Lại nói, người đủ tư cách mời Thần Binh sơn trang hỗ trợ chữa trị, đúc lại binh khí cho mình đều không phải cao thủ bình thường, chín phần đều là Tiên Thiên võ giả.

Mà võ giả có thể tấn chức Tiên Thiên, cũng không là kẻ yếu, tất cả bọn họ đều có bản lĩnh sở trường, hoặc là kiếm pháp rất cao, hoặc là đao pháp như thần, hoặc là luyện Lưỡng Nghi đao, âm Dương tiên… các loại kỳ môn binh khí, đều có điểm đặc thù riêng.

Chỉ cần so đấu về trình độ vũ kỹ, mà không có thân pháp, không có cảnh giới tu vi mang đến gia trì, thì trên phương diện công phu binh khí, quyền cước, kể cả một nhóm võ giả có công lực thâm hậu chưa chắc đã có thể nghiền áp người có tu vi thấp hơn bản thân.

Nói cách khác, giao chiến cùng bọn họ, một cái vô ý chính là tử vong!

Gần như mỗi ngày Tô Trường Không đều mang theo toàn thân thương tích, một đối một không thể mang tới áp lực cho hắn, bởi vậy, Tô Trường Không dứt khoát sử dụng phương thức một đấu nhiều người. Trong một lần chiến đấu, hắn sẽ hoá ý vi hình ra nhiều Thần Ý hư ảnh võ giả, và đương nhiên, dù là hắn, nhưng một khi đối mặt với nhiều cao thủ có điểm độc đáo riêng biệt như vậy, cũng thường xuyên bị thương.

Thậm chí ở một lần nghiêm trọng nhất, cánh tay hắn đã bị đối thủ chặt đứt khi giao chiến, cuối cùng, hắn đành phải xin Lục Nhai hai ngày phép để nghỉ ngơi, dưỡng thương.

"Tô Thái Lai gặp phải tình huống gì đây? Vì sao ngày nào cũng thấy trên người hắn tăng thêm miệng vết thương mới?" Mà Lục Nhai lại nghi hoặc khó hiểu vô cùng.

Phải biết rằng, ngày nào cũng vậy, khi Tô Trường Không làm việc trong Đoán Tạo phòng, hắn đều để trần thân trên rèn binh khí. Và mỗi lần Lục Nhai đều nhạy bén nhìn thấy trên người hắn lại có thêm một hoặc một vài vết sẹo mới. Những vết sẹo này có cái rất nông, cũng có cái rất sâu, gần như đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại, đương nhiên, rất thường thấy những vết mới toanh, tựa như vừa chịu thương tích.

"Đao thương, kiếm thương, còn có vết sẹo xanh tím trên diện rộng, tựa như đã bị roi quất. . ." Bản thân Lục Nhai vốn là một vị chú binh đại sư của Thần Binh sơn trang, đồng thời cũng là một trong mấy Tiên Thiên võ giả của nơi này, ánh mắt vô cùng độc. Lão chỉ liếc mắt nhìn qua những vết thương trên mình Tô Trường Không, cũng có thể đoán ra loại binh khí gây nên thương tổn đó.

Và chuyện này làm Lục Nhai không sao tin được, càng không thể hiểu nổi rút cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng là từ khi tới đây, Tô Trường Không vẫn chưa từng ra ngoài một lần nào, hắn chỉ một mực ở bên trong Thần Binh sơn trang thôi. Nhưng cố tình, mỗi ngày khi xuất hiện, trên thân thể hắn đều lộ rõ những vết thương, tựa như vừa đại chiến sinh tử cùng cao thủ am hiểu các loại binh khí khác nhau vậy!

Lại nói, từ sau khi Quy Tức Công của Tô Trường Không đạt tới thập cảnh, không kể những đặc tính khác, chỉ tính riêng về ẩn nấp khí tức, nếu hắn không chủ động hiển lộ, người khác khó có thể nhìn ra sâu cạn.

Kể cả Tiên Thiên võ giả như Lục Nhai cũng không được!

"Tô Thái Lai này. . . Rất không tầm thường !" Trong lòng Lục Nhai âm thầm nói.

Từ sau khi Tô Trường Không đi vào Thần Binh sơn trang, Lục Nhai đã có thể cảm nhận được Tô Trường Không bất phàm.

Trên phương diện chú binh, hắn có tạo nghệ cực sâu, không thua kém chú binh đại sư trong Thần Binh sơn trang bọn họ!

Ngoại trừ chuyện này, Tô Trường Không có thể che giấu khí tức khiến cả lão cũng không nhìn ra sâu cạn, có thể tưởng tượng tu vi võ đạo tuyệt không yếu kém!

Nhưng những chuyện này đều không thành vấn đề, Tô Trường Không đến Thần Binh sơn trang chính vì muốn học kỹ thuật rèn, Nam Cung Minh cũng tự mình cho phép, chỉ cần Tô Trường Không không làm ra chuyện gì gây nguy hại cho Thần Binh sơn trang bọn họ, không tổn hại tới lợi ích của bọn họ, thì quan tâm hắn là thần thánh phương nào làm chi?

Mà trên thực tế, từ khi Tô Trường Không bắt đầu ở lại trong Thần Binh sơn trang, hắn cũng chưa từng làm ra chuyện quá khác người, ngược lại mỗi ngày đều vất vả chú binh, nhẫn nhục chịu khó, có thể nói là công nhân gương mẫu, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không chạy loạn, chỉ ở trong trạch viện của mình tĩnh tu.