"Ta đã dùng Thiên Tàm Ti một lần nữa nối liền khâu lại những phần nội tang nứt vỡ, xương cốt gãy lìa của đại ca ngươi. Lúc trở về nhớ trông nom hắn, trong khoảng thời gian này cứ thoải mái nghỉ ngơi là được, ta không ở lại lâu nữa."
Tô Trường Không không trì hoãn thêm nữa, lập tức dặn dò Lý Hồng Vũ một tiếng, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
"Linh Đạo tông. . . Lại sinh ra một yêu nghiệt như thế?" Lý Hồng Vũ nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không rời đi, trong lòng cực kỳ hâm mộ.
Yêu nghiệt như thế, tuyệt không phải vật trong ao!
Chờ Tô Trường Không đi rồi, Lý Hồng Vũ nhanh chóng ra tay, quét dọn chiến trường một chút, chủ yếu là thu thập thi thể của Đan Vĩ Chiêu kia, sau đó cho một mồi lửa thiêu sạch sẽ.
Trong lòng gã, yêu nhân này chính là hung thủ giết chết mười mấy môn nhân phái mình, còn suýt chút nữa đã làm đại ca hắn tử vong, là kẻ thù mà gã hận tới thấu xương, không cần Tô Trường Không phải phân phó, gã cũng sẽ không cho Đan Vĩ Chiêu được toàn thây.
Tô Trường Không một đường chạy đi, tới chạng vạng, đã quay trở về Linh Đạo tông, hắn thu thập hành lý một phen, chủ yếu là mang theo vũ khí của mình, Trảm Thiết đao và Tinh Văn Kim cường cung.
"Tông chủ, ta có việc cần ra ngoài, sẽ đi Tuyết Uyên sơn một chuyến." Tô Trường Không cũng mở miệng nói lại chuyện này với Hách Liên Nguyên.
"Tuyết Uyên sơn? Hiện giờ ở nơi đó không yên ổn đâu! Hách Liên Nguyên nghe vậy, thoáng có chút kinh ngạc, nói.
Danh Kiếm sơn nhận được tin tức ở Tuyết Uyên sơn có Tiên Thiên chi khí, thì Linh Đạo tông tự nhiên cũng nghe thấy tin tức cùng loại.
Chẳng qua trong đầu Hách Liên Nguyên không có ý định sẽ đi Tuyết Uyên sơn.
Thứ nhất, tin tức này đã được truyền ra, chỉ sợ bên trong Tuyết Uyên sơn sẽ có không ít võ giả muốn đạt được Tiên Thiên chi khí tụ tập lại, và vì đạt được Tiên Thiên chi khí, rất có khả năng bọn họ sẽ bùng nổ xung đột cùng với những võ giả tông môn như lão, lỡ như Tiên Thiên võ giả bên ta có người nào đó chết thì sao? Mất nhiều hơn được!
Thứ hai, ngay cả lão cũng có thể biết được tin tức này, vừa nghĩ cũng biết, nếu lúc này mới đi, hơn phân nửa đã không còn kịp nữa rồi, chưa chắc có thể uống được một ngụm canh trong đó.
Mà từ trước đến nay Linh Đạo tông vốn không thích tranh đấu cùng người, chỉ muốn an tâm phát triển.
"Vậy ngươi. . . Một đường cẩn thận." Nhưng Hách Liên Nguyên cũng không ngăn cản Tô Trường Không.
Lão biết Tô Trường Không cực kỳ khát vọng có được Tiên Thiên chi khí nhưng Linh Đạo tông lại không thể thỏa mãn hắn, đành phải dựa vào chính hắn mà thôi.
"Ừm." Tô Trường Không gật gật đầu, hắn không phải người thích dây dưa lề mề, vừa báo lại cho Hách Liên Nguyên xong, hắn đã di chuyển tới Tuyết Uyên sơn trước.
Tô Trường Không mặc hắc y, lưng cõng Tinh Văn cung, hông đeo Trảm Thiết đao, một đường chạy như bay về phía Tuyết Uyên sơn.
Lúc này đã vào đông, tuy trên bầu trời không xuất hiện bông tuyết tung bay, nhưng trong không khí đã có thêm một tia giá lạnh, cây cối ven đường cũng bắt đầu rụng lá, khung cảnh vô cùng hoang vắng!
Tô Trường Không dùng tốc độ cao nhất chạy đi, hắn cũng biết hiện giờ mình mới nhận được tin tức, đến càng muộn càng không được ăn đồ nóng (tương tự với câu trâu chậm uống nước đục), cho nên cần phải đến đó thật nhanh.
Mà theo khoảng cách giữa hắn và Tuyết Uyên sơn càng ngày càng thu hẹp lại, Tô Trường Không cũng cảm giác được hàn ý trong không khí đang dần dần tăng lên.
Hắn đến Tuyết Uyên sơn đã là chuyện của năm ngày sau.
Tuyết Uyên sơn ở vào vùng nam bộ của Trung châu, nhiệt độ không khí giá lạnh, kéo dài hơn ngàn dặm, hàng năm nơi này đều bị băng tuyết bao trùm, cực ít dấu chân người.
“Tuyết Uyên sơn này đúng là kỳ lạ!" Tô Trường Không thầm run rẩy.
Từ rất xa nhìn lại, tuy hiện giờ đang ở giữa trời đông giá rét, nhưng cách Tuyết Uyên sơn hai ba trăm dặm lại không có bông tuyết bay, trong khi ở trên Tuyết Uyên sơn, lại khung cảnh tuyết rơi dày đặc
Cả tòa Tuyết Uyên sơn giống như là một con ngân long đang nằm sấp trên mặt đất, kéo dài ngàn dặm, phủ lên mình một bộ y phục thuần màu trắng.
"Phì! Phì!"
Tô Trường Không thuận đường, leo thẳng lên Tuyết Uyên sơn, bàn chân đặt trên lớp tuyết đọng, ép cho tuyết đọng lõm xuống, phát ra tiếng vang.
"Có thi thể. . ."
Theo một đường đạp lên lớp tuyết đọng bên dưới, hướng về phía trước, Tô Trường Không nhìn thấy một khối thi thể bị tuyết đọng bao phủ, nằm ở cách đó không xa, máu tươi đã sớm đông lại, máu thịt cũng bị lạnh tới mức biến thành màu xanh đen, không ai xử lý.
Căn cứ theo những gì Tô Trường Không từ nghe được từ trong miệng Lý Hồng Vũ, phía trên Tuyết Uyên sơn không chỉ có một luồng Tiên Thiên chi khí được sinh ra, lại bị lượng lớn võ giả tranh đoạt, bạo phát huyết chiến, khiến cho không ít võ giả đều vì tranh đoạt Tiên Thiên chi khí mà táng thân bên trong Tuyết Uyên sơn. Hiện giờ xem ra tin tức này không hề giả.
Bởi vì dọc theo đường đi, Tô Trường Không đã nhìn thấy ít nhất là năm bộ thi thể rồi!
Nhưng hiện giờ trên Tuyết Uyên sơn thực bình tĩnh, khiến cho hắn không khỏi tự hoài nghi có phải chính mình đã tới chậm hay không? Dù sao đó là chuyện của mấy ngày trước, hiện giờ rất có khả năng ở trên Tuyết Uyên sơn đã là cảnh tượng người đi nhà trống. Bởi vì võ giả đạt được Tiên Thiên chi khí, tự nhiên sẽ không ở lâu, đã sớm nhích người rời đi rồi.
"Ừm?" Lúc này. đột nhiên Tô Trường Không ngẩng cao đầu nhìn lại, hắn vừa thấy có ba võ giả mặc kính trang đang đi ở cách đó không xa, đám người này liều lĩnh đi trong trời phong tuyết, nhưng lại không phải lên núi, mà là xuống núi.
Chuyện này khiến trong lòng Tô Trường Không vừa động. Căn cứ theo vẻ bề ngoài của mấy người này, hẳn là bọn họ đã tới Tuyết Uyên sơn được một đoạn thời gian rồi, và hiện giờ là chuẩn bị rời đi. Hắn muốn qua hỏi bọn họ về tình huống trên Tuyết Uyên sơn hiện giờ.
"Móa nó! Lão gia hỏa kia bảo vệ cửa vào không cho bất cứ ai đi qua, có gì mà giỏi chứ? Chờ sau này lão tử tu luyện thành công, ta xem ai còn dám ngăn cản ta, ta sẽ cho một đao trực tiếp làm thịt!" Ba võ giả kia vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ.
"Hư!"
Nhưng rất nhanh, ba người này đã phát hiện ra Tô Trường Không đang đi thẳng tới, một người trong đó ra dấu im lặng, hai người cũng đều ngừng nói chuyện với nhau, trong ánh mắt ẩn chứa một tia cảnh nhìn về phía Tô Trường Không.
"Ba vị, có thể nói cho ta nghe một chút về tình huống hiện giờ trên Tuyết Uyên sơn không?" Tô Trường Không khách khí mở miệng nói.
Ba người liếc nhau, khóe miệng một tráng hán đầu trọc hung ác ở giữa hiện lên một mảnh lãnh đạm, lạnh nhạt nói: "Ngươi là cái thá gì? Muốn ta nói cho ngươi nói cho ngươi?"
Tô Trường Không khẽ nhíu mày, hắn cũng không nhiều lời vô nghĩa, bàn tay nhẹ nhàng vung lên.
"Xuy!"
Trong tiếng xé rách, người tuyết bên cạnh Tô Trường Không đã bị một chưởng đao kia vẽ nên một đường khe rãnh chừng một hai trượng, sâu không thấy đáy.
Chiêu thức ấy khiến ba người tráng hán đầu trọc xem mà con ngươi hơi hơi co rút lại.
Bọn họ cũng có thể làm được như thế nhưng tuyệt đối không làm được nhẹ nhàng như Tô Trường Không.