Đan Vĩ Chiêu từng là một võ giả, ngẫu nhiên đạt được một luồng Tiên Thiên chi khí đột phá đến Tiên Thiên cảnh, nhưng khi đột phá đã gần trăm tuổi, tuổi già lực suy, khó mà đạt được thành tựu lớn. Về sau, gã lại ngẫu nhiên chiếm được một viên Yêu Ma Tinh Hạch, trải qua tìm hiểu một phen, cuối cùng gã cũng biết được tác dụng của nó.
Cuối cùng bí quá hoá liều, gã đã dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch vào trái tim, sống sót từ trong hiểm cảnh, đạt được thoát thai hoán cốt, đánh vỡ gông cùm xiềng xích ban đầu, tuổi thọ tăng trưởng, phản lão hoàn đồng!
Chẳng qua sau khi Đan Vĩ Chiêu trở thành yêu võ giả, gã lại cần phải ăn, nếu không sẽ mất khống chế với lý trí của chính mình, loại đồ ăn mà gã thích nhất chính là máu thịt Tiên Thiên võ giả, thứ này cũng là đại bổ vật với yêu võ giả như gã!
Bởi vậy Đan Vĩ Chiêu mới theo dõi hai Tiên Thiên võ giả của Danh Kiếm sơn, coi bọn họ trở thành con mồi của mình.
"Xem ra ngoại trừ một viên Yêu Ma Tinh Hạch còn có giá trị, trên người ngươi chẳng còn bảo vật gì khác." Nghe vậy, Tô Trường Không có chút thất vọng nói.
Lúc trước Ma Ảnh là thành viên của Yêu Võ minh, trên người có mang theo một quả cầu thủy tinh truyền thừa, Hóa Ý Ma Hình Công trong đó huyền ảo vô cùng, đã khiến cho Tô Trường Không được lợi không nhỏ, trợ giúp Ngũ Cầm Hí của hắn đột phá lên cảnh giới mới.
Hiện giờ, xem ra Đan Vĩ Chiêu này thuộc loại độc lang (con sói cô độc) ở bên trong yêu võ giả, không thuộc về bất cứ thế lực, tổ chức nào.
"Muốn chết!" Ánh mắt Đan Vĩ Chiêu hiện lên vẻ bạo ngược.
Trong lời nói của Tô Trường Không lại biến gã trở thành con mồi, chuyện này khiến một kẻ có tính tình thô bạo như gã làm sao có thể nhẫn nhịn được?
"Cẩn thận!” Lý Hồng Vũ kinh hoàng lên tiếng nhắc nhở.
Hưu!
Giây tiếp theo, mái tóc dài đằng sau lưng Đan Vĩ Chiêu tung bay, trong đôi mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo, muốn giết chết Tô Trường Không, năm ngón tay lập tức gấp khúc biến thành trảo, hung hăng chụp vào ngực hắn, muốn đào trái tim ra.
Đột nhiên, Tô Trường Không tiến lên một bước, dường như ở đáy mắt hắn có lôi đình tia chớp thét gào, Cự Kình chân khí cuồng mãnh bá đạo vận chuyển trong cơ thể, lập tức đánh ra một quyền hung hãn!
"Oanh!"
Một quyền này đập tới, nắm tay ma sát cùng không khí, phát ra tiếng nổ tung liên tiếp và đốm lửa lóe sáng, tựa như được lôi hỏa quấn quanh, tạo nên một luồng khí áp nặng nề tựa núi cao, ầm ầm lao đến phía đối diện, hết thảy đều trầm trọng tới đáng sợ.
"Cái gì?" Con ngươi của Đan Vĩ Chiêu kịch liệt co rút lại.
Gã cảm thấy một quyền này của Tô Trường Không cũng như cuồng phong gào thét, nộ hải hung tàn, lôi đình tia chớp hỗn loạn, muốn cắn nuốt hết thảy mọi thứ trên đời!
Một quyền khủng bố của Tô Trường Không đánh sau mà tới trước, mang đến lực áp bách thật lớn, đã bức bách khiến cho Đan Vĩ Chiêu phải bất tri bất giác chuyển công thành thủ, song chưởng giao nhau, gã đưa tay bảo vệ ở trước người, ngăn cản trọng quyền của Tô Trường Không.
Mà ngay lúc nắm tay đập lên song chưởng của Đan Vĩ Chiêu, đột nhiên gã lại có một loại cảm giác bản thân chính là bọ ngựa đấu xe, và thứ vừa đập tới trước mặt gã không phải là một nắm tay, mà là một vòng lốc xoáy biển sâu thật lớn, khuấy lên sóng biển vạn trượng, điên cuồng mãnh liệt lao đến.
"Bành!"
Trong tiếng bạo phát nặng nề, Đan Vĩ Chiêu không thể khống chế thân hình, lập tức bay ngược ra ngoài, cả người hệt như một viên đạn pháo bị bắn ra, đập thẳng vào từng gốc cây ngọn cỏ ven đường, hết thảy những gì tồn tại trên đường bay của gã đều nát vụn, làm vô số chim trong rừng kinh hãi, hoảng loạn.
"Tạp tạp tạp!"
Đan Vĩ Chiêu nghe được âm thanh liên tiếp nổ tung, đó là tiếng vọng lại từ khung xương trên cánh tay gã.
Gã vừa liên tiếp bay ngược tới vài chục trượng xa, cuối cùng như một quả bóng cao su nảy lên nảy xuống trên mặt đất. Đan Vĩ Chiêu bị đập cho tối tăm mặt mũi, quay cuồng hơn mười vòng, mới ngừng lại xu thế rút lui, nhưng lúc này đã có vẻ chật vật không chịu nổi.
Khung xương trên cánh tay đều nát vụn, mềm nhũn, không tích tụ được chút lực lượng nào, thoạt trông gã vô cùng thê thảm, mặt xám mày tro, khóe miệng cũng một vết máu đỏ sậm.
"Chuyện này. . ." Lý Hồng Vũ có chút kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Gã rõ ràng hơn ai hết về sự mạnh mẽ của Đan Vĩ Chiêu. Đối phương chính là võ giả đã dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, và kể cả Tiên Thiên võ giả như gã, dựa vào bảo kiếm sắc bén, nhiều nhất cũng chỉ có thể cắt qua làn da của đối phương mà thôi, chưa từng không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu.
Nhưng vị Tô trưởng lão Linh Đạo tông trước mắt này, chỉ dùng một quyền lại đánh cho Đan Vĩ Chiêu thê thảm tới đứt xương nứt gân?
Một quyền vừa rồi quá mức khủng bố, không giống như thân thể máu thịt bình thường có thể đánh ra, tựa như biển rộng bao la nổi giận, muốn biến hết thảy mọi thứ trở thành tro tàn
"Sao có thể. . . Ta có được thân thể yêu ma mà? Bộ thân thể vững chắc như cương cân thiết cốt. Lúc trước sơn chủ của Danh Kiếm sơn, tồn tại đã mở được ba nhánh Thiên Mạch kia, cũng phải xuất toàn lực mới có thể tạo thành thương tổn hữu hiệu cho ta, lại bị ta dựa vào thân thể bất tử cứng rắn đánh cho hắn bị thương nặng gần chết. Tiểu tử này không phải võ giả Khí Huyết cảnh ư?" Đan Vĩ Chiêu lật người một cái đứng dậy từ dưới đất, trong mắt gã khó có thể che giấu vẻ kinh hãi và không tin nổi.
Vừa nãy, gã đã nhìn rất rõ ràng, trong cơ thể Tô Trường Không không có Thiên Mạch, hắn vốn không phải là Tiên Thiên võ giả mới đúng, chẳng lẽ trên thực tế tu vi cảnh giới của đối phương quá mức cao thâm, cho nên có thể che giấu thực lực, khiến cho gã không thể phát hiện được?
Phải biết rằng, khi bộ thân thể yêu ma của Đan Vĩ Chiêu này được rót vào yêu lực, nó sẽ trở thành vững trãi như cương cân thiết cốt, lưỡi dao sắc bén của bảo kiếm cũng khó làm thương tổn tới nó, vậy mà đối phương chỉ dùng một quyền chưởng bằng xương bằng thịt, đánh cho gã đứt xương nứt gân?
Lại nói, sau khi Tô Trường Không cắn nuốt lượng lớn linh khí rồi đột phá Cự Kình công đến cửu cảnh, môn công pháp này thực sự đã sinh ra chất biến, nghĩa là Cự Kình chân khí hùng hậu bá đạo kia, có thể nghiền áp hết thảy mọi thứ trên đời!
"Đến đây đi, hi vọng ngươi có thể mang tới cho ta một chút vui mừng!"
Tô Trường Không hoạt động thân hình, gân cốt cả người 'Tạp tạp' rung động, Cự Kình chân khí màu lam đậm phun ra, khiến cho khí huyết của hắn đang hừng hực thiêu đốt tựa như một mảnh biển lửa vô biên, hắn nhìn chằm chằm vào Đan Vĩ Chiêu xa xa, ánh mắt giống như đang rình mò một con con mồi mỹ vị.
“Tiểu tử khốn nạn! Ngươi muốn chết!" Đan Vĩ Chiêu đã đỏ mắt, từ trong cổ họng gã tuôn ra tiếng gầm gào cuồng nộ.
Từ sau khi Đan Vĩ Chiêu dung hợp Yêu Ma Tinh Hạch, trở thành bán yêu ma, lại thoát thai hoán cốt, tấn chức Tiên Thiên cảnh, gần như gã chưa từng gặp phải bất cứ đối thủ nào có thể uy hiếp tới mình. Thậm chí khi Đan Vĩ Chiêu gặp phải Tiên Thiên võ giả có tu vi cảnh giới cao hơn gã, gã đều có thể dựa vào thân thể bất tử của mình, đạt tới thành tích ‘cứ chiến là thắng’.
Hiện giờ, sao gã có thể dễ dàng tha thứ cho võ giả trẻ tuổi vừa để lộ ra thái độ khinh thường gã này?