"Tô trưởng lão, đây là 300 khối linh thạch, cảm tạ ân tình của Tô trưởng lão! Danh Kiếm sơn ta khắc ghi trong tâm khảm!" Lý Hồng Vũ lại lấy ra một cái túi, mang vẻ mặt cảm kích giao nó cho Tô Trường Không, trong đó có khoảng ba trăm khối linh thạch.
Bọn họ chẳng những không quỵt nợ, ngược lại còn cho Tô Trường Không thêm 100 khối linh thạch.
Lý Hồng Vũ không phải thằng ngốc, hôm nay Tô Trường Không đã cứu Lý Hồng Nghĩa một lần, trong quá trình ấy, hắn để lộ ra thủ đoạn vô cùng kinh người, ai có thể khẳng định về sau, bọn họ có nơi nào cần hắn qua hỗ trợ hay không, tự nhiên cần phải cố gắng kết giao.
"Dễ nói chuyện dễ nói chuyện! Hồng Vũ huynh quá khách khí rồi!" Trên mặt Tô Trường Không xuất hiện nụ cười, tiếp nhận phần thù lao mà hắn nên được.
"300 khối linh thạch. . . Đã gần được một phần mười giá trị của Tiên Thiên chi khí, còn có thi thể của Trịnh Phi kia Sa, kiểu gì cũng phải giá trị hai, ba trăm khối chứ?" Tô Trường Không mở túi ra kiểm kê một chút, tâm trạng tương đối không tồi.
Với Tô Trường Không, chuyện chữa thương cho người khác rất đơn giản, ngược lại hắn cần phải cẩn thận suy xét tới chuyện mở rộng nghiệp vụ trên phương diện này.
"Địch tập!" Sắc trời dần sáng, ngay lúc ấy, bỗng dưng trong ngọn núi hoang bên ngoài sơn thôn, vang lên một tiếng kêu to, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh của nơi này!
Biến cố bất ngờ khiến cả Lý Hồng Vũ lẫn Lý Hồng Nghĩa đang nằm trên giường, đồng loạt biến sắc!
"Đại ca ngươi cứ yên tâm nằm ở đó, mọi chuyện cứ giao cho ta xử lý!" Lý Hồng Vũ lập tức nói với Lý Hồng Nghĩa đang muốn đứng dậy, sau đó xoay người rất nhanh rời khỏi sơn thôn.
Trong núi hoang, hơn ba mươi đệ tử Danh Kiếm sơn đang cầm trường kiếm trong tay, kết thành kiếm trận, ai nấy đều bộc phát khí huyết, nối liền một mảnh, tựa như một thanh kiếm sắc vừa rời vỏ.
Danh Kiếm sơn có rất ít đệ tử, tổng cộng lại cũng chưa được ba trăm, số lượng này còn không bằng những bang phái ở địa phương nhỏ khác, một lần hành động cũng có thể xuất ra mấy ngàn tới vạn người.
Đương nhiên nguyên nhân dẫn tới chuyện này chính là bọn họ tuyển chọn đệ tử rất kỹ càng. Và cũng vì tuyển chọn kỹ càng, mới có thể tập trung tài nguyên. Những đệ tử Danh Kiếm sơn này, ai nấy đều là tinh nhuệ, hơn ba mươi đệ tử Danh Kiếm sơn đều là tinh nhuệ đã đạt tới Khí Huyết cảnh, khi liên thủ tạo thành kiếm trận mạnh tới mức có thể chiến một trận với Tiên Thiên võ giả!
Nhưng lúc này trên mặt mỗi người bọn họ đều ngưng trọng, thậm chí trong mắt còn có một tia sợ hãi, tay cầm kiếm cũng có chút bất ổn.
Chỉ vì một nam tử tóc dài đang chậm rãi đi tới lối vào núi hoang.
Nam tử tóc dài này có một mái tóc đen dài tới thắt lưng, tùy ý để xõa tung, vóc dáng không cao không lùn, mặc trường sam sợi đay mộc mạc, tướng mạo anh tuấn, khóe miệng mang theo một nụ cười tà, ánh mắt đảo qua đám đệ tử Danh Kiếm sơn đã bày trận địa sẵn sàng đón quân địch trước mắt, cười khẽ lắc đầu: "Con kiến hợp lại cùng một chỗ vẫn là con kiến."
"Phó sơn chủ!" Lúc này, bên phía các đệ tử Danh Kiếm sơn trang chợt vang lên từng đợt xôn xao, là Lý Hồng Vũ, gã đeo kiếm bên hông, đang đi nhanh đến.
Lý Hồng Vũ liếc mắt một cái đã thấy nam tử tóc dài đang đứng phía xa xa, sắc mặt trở thành ngưng trọng, ẩn chứa một tia phẫn nộ: "Yêu nhân chết tiệt này, ngươi thật sự không kiêng nể gì, dây dưa không ngớt!"
"Người này. . . Chính là kẻ đã đả thương Lý Hồng Nghĩa?" Tô Trường Không rời khỏi sơn thôn, thấy được hai người đang đứng đối diện phía xa xa, âm thầm kinh dị nói.
Tô Trường Không thông qua quan sát linh khí lưu động, đã phát hiện hình như nam tử tóc dài kia nắm giữ một loại thủ đoạn ẩn nấp nào đó, khiến cho linh khí lưu động quanh thân cực kỳ mỏng mảnh, không khác gì người bình thường, nhưng trong mơ hồ lại tản mát ra một luồng khí tức độc đáo, quen thuộc, khiến cho Tô Trường Không khẽ nhíu mày.
Nam tử tóc dài liếm liếm môi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tham lam và khát vọng với máu thịt, tựa như một con dã thú nhe nanh, nở nụ cười: "Ngươi từng trông thấy tên thợ săn nào dễ dàng buông tha cho con mồi chưa? Tiên Thiên võ giả. . . chính là vật đại bổ nha!"
Lý Hồng Vũ hít sâu một hơi, quyết đoán nói với một võ giả áo xanh: "Khải Tuấn, mang những người khác cùng với sơn chủ và Tô tiên sinh rời đi!"
Võ giả áo xanh kia nghe vậy lập tức cả kinh, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của Lý Hồng Vũ kia, chỉ biết cắn răng dùng sức gật đầu: "Vâng, sư phụ!"
"Ai nha? Lúc trước đại ca ngươi cộng thêm ngươi, còn có đám môn hạ đệ tử của các ngươi liên thủ đều bị ta giết tới chật vật chạy trốn, hiện giờ ngươi nghĩ một mình ngươi có thể ngăn được ta sao? Đúng là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình!"
Nam tử tóc dài cười hắc hắc, cũng không quan tâm lắm, trong ánh mắt lộ ra vẻ bình tĩnh, tựa như mèo vờn chuột.
"Đi!"
Võ giả áo xanh suất lĩnh hơn ba mươi đệ tử Danh Kiếm sơn khác, chậm rãi lùi về phía sau, nam tử tóc dài không có ngăn cản. Gã cũng muốn tiết kiệm chút khí lực, chia ra để đánh bại, cứ giết Lý Hồng Vũ trước, lại truy kích những người khác sẽ càng thêm thoải mái!
Không bao lâu sau, trong núi hoang đã trở thành khung cảnh người đi nhà trống, đám đệ tử Danh Kiếm sơn mang theo Lý Hồng Nghĩa trọng thương cấp tốc rời đi, chỉ còn lại Lý Hồng Vũ một mình đối phó với nam tử tóc dài.
Trong mắt Lý Hồng Vũ đầy vẻ ngưng trọng, gã biết rõ sự đáng sợ của nam tử tóc dài này, đối phương căn bản không phải con người!
Lúc trước, Lý Hồng Vũ, Lý Hồng Nghĩa suất lĩnh môn hạ tinh nhuệ ra ngoài, chuẩn bị đi tìm Tiên Thiên chi khí, muốn trong môn có thêm một hai Tiên Thiên võ giả.
Nhưng trên đường bọn họ gặp phải nam tử tóc dài này tập kích, gần mười môn hạ đệ tử tinh nhuệ bị chém giết tại chỗ, Lý Hồng Vũ, Lý Hồng Nghĩa liên thủ, khiến nam tử nọ liên tục trọng thương, đành phải tạm thời lui bước.
Mà qua lần đó, Lý Hồng Nghĩa đã bị thương nặng, Lý Hồng Vũ mới lặn lội tới Chu Lăng sơn tìm kiếm Kỳ Thạch lão nhân, hi vọng lão có thể cứu đại ca mình một mạng, nhưng nhanh như vậy đối phương lại đuổi theo, dứt khoát không chịu bỏ qua!
Lúc trước gã cùng Lý Hồng Nghĩa, và mười mấy đệ tử tinh nhuệ trong môn liên thủ lại, còn không thể làm gì đối phương, càng đừng nói tới hiện giờ chỉ có một mình Lý Hồng Vũ, gần như không có một chút phần thắng.
Nhưng Lý Hồng Vũ vốn là phó sơn chủ của Danh Kiếm sơn, gã chỉ có thể đứng ra, kỳ vọng bản thân có thể ngăn trở đối phương, khiến cho những người còn lại mang theo đại ca có cơ hội chạy trốn.
Nam tử tóc dài không hề dây dưa, gã phải chém giết Lý Hồng Vũ này nhanh một chút, lại đi đánh chết Lý Hồng Nghĩa đang trọng thương kia, hai Tiên Thiên võ giả này mới là mục tiêu của gã.
"Nhớ kỹ, người giết ngươi chính là Đan Vĩ Chiêu ta!" Sắc mặt nam tử tóc dài lạnh như băng, báo ra tên của mình, tiếp theo đã ra tay trong nháy mắt!
"Hưu!"
Nam tử tóc dài Đan Vĩ Chiêu tựa như thoát xác, tàn ảnh thân thể vẫn còn đứng tại chỗ chưa tiêu tán, nhưng chỉ nhoáng lên một cái, thân mình đã lao tới gần Lý Hồng Vũ, năm ngón tay gấp khúc tạo thành trảo, chụp vào ngực Lý Hồng Vũ.