Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ lúc trước, chỉ mở ra một nhánh Thiên Mạch, mà Trịnh Phi Sa này đã mở ra hai nhánh Thiên Mạch, hiển nhiên gã mạnh hơn Xích Cáp Đồ rất nhiều.
Thiên Mạch chấn động, thiên địa linh khí chung quanh đều sinh ra hỗn loạn, Trịnh Phi Sa đã vận dụng toàn lực!
“Rốt cuộc tiểu tử này là người phương nào? Lại quen biết Càn Duệ? Vì sao ta lại không biết một chút tin tức nào?"
Uy áp của Tiên Thiên võ giả khiến trong lòng Vương Tân Kiếm dâng lên đầy khiếp sợ, Trịnh Phi Sa là Tiên Thiên võ giả vậy mà Tô Trường Không có thể bức bách khiến cho gã không thể không vận dụng toàn lực.
Người này quá mức đáng sợ!
Đến tận lúc này Vương Tân Kiếm cũng chưa rõ, rút cuộc Tô Trường Không là thần thánh phương nào, và có liên quan gì với Càn Duệ.
Trong lòng Càn Duệ khẩn trương vô cùng. Tuy Tô Trường Không cũng là người xâm nhập, nhưng hắn ngoại trừ mục đích đi tìm phương pháp nối liền kinh mạch ra, không hề có ác ý, mà Trịnh Phi Sa này lại hướng về phía thi thể Kỳ Thạch lão nhân, còn muốn giết gã, đương nhiên Càn Duệ hi vọng người thắng chính là Tô Trường Không!
"Cuồng Phong Đao pháp. Cuồng Phong Đao Cương!"
Trịnh Phi Sa toàn lực bùng nổ, kích hoạt hai nhánh Thiên Mạch, chân khí cả người điên cuồng dâng trào, mạnh gấp đôi lúc trước, loan đao trong tay vung lên, chém thẳng vào mặt Tô Trường Không. Một thanh đao hoàn chỉnh chợt biến mất trong không khí, hiển nhiên tốc độ đã vượt qua mắt thường có thể bắt giữ cực hạn, biến thành từng cơn cuồng phong sắc bén như đao cương, bao phủ khắp nơi, ầm ầm đánh về phía Tô Trường Không.
"Rống!"
Nhưng trước người Tô Trường Không thoáng vặn vẹo, hư ảnh cự hổ cũng lao đến, chặn ngay khoảng giữa hai người, trong miệng phát ra tiếng hổ gầm đinh tai nhức óc.
"Ầm vang long!"
Tiếng hổ gầm hỗn hợp cùng thiên địa linh khí, hóa thành từng vòng sóng âm có thể thấy được bằng mắt thường, có thể chấn vỡ sắt thép, va chạm cùng với đạo đao cương hung mãnh tựa mưa rền gió dữ kia, âm thanh lôi đình cuồn cuộn lập tức nổ tung ra, từng cơn cương phong thổi quét ra chung quanh, cắt nát vách động, hình thành những khe rãnh lớn nhỏ, không đếm xuể.
Oanh!
Từng cây thạch nhũ treo ngược trên đỉnh hang rơi xuống, nhưng chưa kịp chạm tới mặt đất, đã bị cương phong điên cuồng ngang ngược kia xé rách tan tành.
Nước bên trong cái hồ xa xa đã bị hấp thu gần hết dược lực, cũng kích động dựng đứng lên.
Mà ngay khi Trịnh Phi Sa rơi vào tình trạng lực cũ đã qua, lực mới chưa sinh, đâm nghiêng tới, thì bên trong bụi mù, một luồng ánh đao đẹp mắt chém thẳng tới, đao cương ngưng tụ phía trên lưỡi dao, được đao thế thúc đẩy, lực phá hoại đạt tới cực hạn, khiến người ta không dám coi thường!
"Đang!"
Loan đao trong tay Trịnh Phi Sa xoay một vòng, tựa như một luồng gió xoáy nghênh đón Trảm Thiết đao đang chém tới, lưỡi dao va chạm, phát ra âm thanh sắt thép đụng độ cùng với đốm lửa vẩy ra.
"Ngao!"
Hư ảnh cự hổ cực nhanh chóng vặn vẹo, biến thành một con bạo hùng lông đen thật lớn, đứng thẳng như ngươi, một đôi hùng chưởng khổng lồ hung hăng vỗ xuống!
"Ầm vang long!"
Hư ảnh cự hùng còn chưa hạ hùng chưởng nặng nề xuống, một luồng áp khí trầm trọng đã đè tới làm không khí xuất hiện từng tia âm bạo, tới khi hùng chưởng chân chính hạ xuống, cả sơn động đều mãnh liệt run rẩy, những cây thạch nhũ trên đỉnh hang rơi xuống, phá vỡ mặt đất tạo thành từng lỗ hổng!
Trịnh Phi Sa bay ngược về phía sau, né tránh hùng chưởng hung hăng đánh tới, nhưng Tô Trường Không lại trực tiếp lao đến, Trảm Thiết đao trong tay hung mãnh chém thẳng tới, nhanh đến không gì sánh kịp, lực phá hoại cũng mạnh đến vô kiên bất tồi.
"Đáng chết! Tiểu tử này là quái vật sao? Ta. . . Ta lại bị áp chế?" Trịnh Phi Sa nỗ lực chống đỡ, trong lòng kinh hãi dị thường.
Gã cực kỳ rõ ràng Tô Trường Không chỉ là một võ giả Khí Huyết cảnh, nhưng hắn lại cứng rắn đè nặng Tiên Thiên võ giả đã mở ra hai nhánh Thiên Mạch như gã mà đánh?
Phải biết rằng, từ sau khi Tô Trường Không dung nhập tinh túy của Hóa Ý Ma Hình Công vào Ngũ Cầm Hí, môn công pháp này đã trực tiếp chuyển thành hoá ý vi hình, bước vào cảnh giới Kinh Thế Hãi Tục, có thể hiển hóa ra ngũ cầm, mà hiện giờ thân thể Tô Trường Không đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, chiến lực bản thân cũng mạnh tới mức tuyệt không thể khinh thường.
Có thể nói, hiện giờ thân thể và hư ảnh phối hợp lẫn nhau, ăn ý khăng khít! Càng bộc phát ra chiến lực vượt xa lúc trước!
Nếu kinh mạch trong cơ thể Tô Trường Không chưa khôi phục trở lại, bảo hắn đối chiến với Trịnh Phi Sa, chẳng biết thắng bại ra sao. Suy cho cùng bản thân hắn khó có thể hành động được. Đây là trí mạng sơ hở, cũng may hiện giờ sơ hở này đã được lấp kín.
Đương nhiên, bản thân Tô Trường Không vừa muốn duy trì công pháp hoá ý vi hình, vừa muốn nỗ lực chiến đấu, loại nhất tâm nhị dụng kiểu này, chẳng những hao tổn thể lực, càng khiến hao tổn vô hình gia tăng gấp đôi, nhưng hắn tin tưởng bản thân có thể đánh chết Trịnh Phi Sa trước khi chính mình đạt tới cực hạn!
"Rống!"
"Ngao!"
Càn Duệ, Vương Tân Kiếm kinh hãi nhìn một màn trước mắt, hư ảnh cự thú đang chiến đấu cùng Trịnh Phi Sa quá mức thần kỳ, có thể nói là thiên biến vạn hóa, một hồi hóa thành cự hổ gầm lên, một hồi lại hóa thành cự hùng đối chưởng, lại có lúc hóa thành bạch hạc bay vút, tựa như không có hình dạng cụ thể, luôn thay đổi thất thường, triệt để đè nặng Trịnh Phi Sa ra mà đánh.
Mà bản thân Tô Trường Không lại thi triển thân pháp đến mức tận cùng, lại nương theo đao thế thúc đẩy đao cương, mỗi một đao đều gây cho Trịnh Phi Sa áp lực cực lớn, tuyệt đối không dám coi thường.
Trịnh Phi Sa mới giao chiến cùng Tô Trường Không chưa được bao lâu, trên trán đã túa đầy mồ hôi, cảm giác được cực kỳ tốn sức, thậm chí còn có một loại cảm giác bản thân là nhân loại bị ép phải đối chiến với vài con hung thú vây công, tình cảnh như trứng chọi đá, dần dần gã còn không thể phản kích được, nhưng có Tô Trường Không ở một bên phối hợp tác chiến, khiến cho gã không có một chút cơ hội nào để thoát ly vòng chiến, chạy trốn khỏi nơi này!
"Vương Tân Kiếm, còn thất thần làm gì? Mau đến hỗ trợ!" Trịnh Phi Sa đỡ trái đỡ phải, áp lực quá lớn, không nhịn được phải quát lên, chủ động mở miệng khiến cho Vương Tân Kiếm đến hỗ trợ.
"Không tốt. . . Trịnh Phi Sa bị ngăn chặn rồi? Hắn không thể bại được!"
mắt thấy một màn này, sắc mặt Vương Tân Kiếm điên cuồng biến ảo, cuối cùng hung hăng cắn răng một cái, dứt khoát lao lên. Khí huyết bộc phát, hình thành một tòa Khí Huyết Hồng Lô thật lớn, chuẩn bị trợ giúp Trịnh Phi Sa giúp một tay, phá vỡ xu thế liên thủ giữa Tô Trường Không và hư ảnh ngũ cầm, làm như thế có lẽ phía bọn họ sẽ giành được cơ hội chiến thắng.
Vương Tân Kiếm cũng không thể không liều mạng, nếu không giải quyết được Tô Trường Không và Càn Duệ, thì bản thân gã sẽ hoàn toàn trở thành phản đồ tông môn sẽ bị môn quy nghiêm trị, mà hình phạt nhẹ nhất chính là phế bỏ võ công!
"Rống!"
Nhưng một tiếng gầm lại vang lên, Khí Huyết Hồng Lô trên đỉnh đầu Càn Duệ cũng hừng hực thiêu đốt, gã lao tới, ngăn Vương Tân Kiếm lại. Càn Duệ cũng không phải thằng ngốc, gã biết bản thân không thể ngồi xem đối phương quấy nhiễu trận chiến đấu của Tô Trường Không bên kia được.
"Tên khốn nạn này, ngươi mau chết đi cho ta!" Vương Tân Kiếm nổi giận, ra tay vô tình.
"Kẻ chết nên là phản đồ ly kinh bạn đạo (không tuân theo luân thường đạo lý) như người mới đúng!" Càn Duệ không cam lòng yếu thế.