Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 590 - Chuẩn Bị Trúc Cơ!




Mà tới buổi tối ngày thứ ba, Tô Trường Không không hề tu luyện, hay nói chính xác hơn là dừng lại quá trình tu luyện.

"Buổi tối hôm nay là thời điểm đệ tử Linh Đạo tông sẽ tới đưa tửu thủy, đồ ăn cho Càn Duệ, ta phải qua ứng phó một chút." Tô Trường Không không có quên điểm này.

Căn cứ theo những gì hắn quan sát được từ nửa tháng trước, mỗi ba ngày một lần, đệ tử Linh Đạo tông sẽ đi một chuyến tới Thiên Tàm động tại hậu sơn, đưa cơm cho Càn Duệ đang trấn thủ Thiên Tàm động.

Và nếu đệ tử Linh Đạo tông đưa cơm đến đây, lại phát hiện Càn Duệ mất tích, chắc chắn mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phiền toái, cho nên Tô Trường Không cần phải ra ngoài ứng phó một chút!

"Đưa y phục cho ta mượn!"

Tô Trường Không cởi y phục trên người Càn Duệ xuống, tự mình mặc vào, sau đó gian nan điều động Quy Tức chân khí, cải biến khung xương hình thể một chút, lại lấy vật phẩm dùng cho hoá trang dịch dung từ trong túi ra.

Không bao lâu sau, chợt có thêm một 'Càn Duệ' xuất hiện tại Thiên Tàm động, Càn Duệ thấy vậy trái tim cũng có chút băng giá. Người trẻ tuổi trước mắt này quá mức đáng sợ! Chẳng những yêu nghiệt vô cùng, còn có được Dịch Dung Thuật cao minh như thế, tới mức thiệt giả khó phân!

Điều duy nhất khiến Càn Duệ nhẹ nhàng thở ra chính là, đối phương không hề có ý muốn giết gã, nếu không hắn đâu cần phải giữ gã lại, rồi làm ra nhiều chuyện phiền toái như thế, cứ trực tiếp giết là xong chuyện rồi?

Tô Trường Không ngụy trang thành dáng vẻ Càn Duệ, đi tới lối vào Thiên Tàm động, khoanh chân ngồi xuống.

Lúc này đã là đêm khuya, cũng là quãng thời gian mỗi ba ngày một lần đệ tử Linh Đạo tông sẽ tới đưa cơm cho Càn Duệ.

Tô Trường Không đợi non nửa canh giờ, từ xa xa đã có một bóng người xuất hiện, nhưng khiến cho Tô Trường Không thoáng cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì: "Không phải đệ tử đưa cơm lúc trước?"

Người tới là một trung niên nam tử mặc y phục màu trắng, khí chất nhã nhặn, tuổi chừng bốn mươi, mang tới cho người ta một loại cảm giác lúc nào cũng nở nụ cười.

Tuy Tô Trường Không khá kinh ngạc vì người tới không phải đệ tử Linh Đạo tông, mà hẳn là một cao tầng nào đó có địa vị không tầm thường trong Linh Đạo tông, nhưng hắn cũng không bối rối.

Tô Trường Không mở mắt, bắt chước Càn Duệ cất giọng: "Vì sao hôm nay lại là ngươi đến đưa cơm?"

Trên tay trung niên nam tử cầm theo một cái giỏ trúc, có thể ngửi được mùi rượu và thức ăn bên trong, nghe vậy gã bật cười: "Đến thăm ngươi một chút."

Nói xong, trung niên nam tử buông giỏ trúc xuống, đồng thời cũng thở dài nói: "Càn sư đệ, sư phụ lão nhân gia đã bế quan được một năm, thời gian lâu như vậy còn chưa phá quan ra ngoài, hơn phân nửa đã đi rồi. Ta biết ngươi luôn luôn hiếu thuận, nhưng vẫn nên nhặt xác sư phụ lão nhân gia, long trọng an táng cho người thôi!"

"Hắn là sư huynh của Càn Duệ?" Tô Trường Không đã hiểu được thân phận đại khái của đối phương.

Trung niên nam tử này là sư huynh của Càn Duệ, cũng là đệ tử Kỳ Thạch lão nhân đã thu khi còn sống, và mục đích mà gã tới đây chinh là muốn khuyên bảo Càn Duệ thừa nhận hiện thực.

Kỳ Thạch lão nhân bế quan gần một năm, vẫn chưa phá quan ra ngoài, tám chín phần mười đã tọa hóa, nhưng Càn Duệ không muốn thừa nhận hiện thực này, vẫn cảm thấy được dùng thiên phú, tư chất của Kỳ Thạch lão nhân, có lẽ sẽ nắm chắc được cơ hội phản lão hoàn đồng, cho nên vẫn một mực tọa trấn bên ngoài Thiên Tàm động, không cho những người khác đến quấy rầy Kỳ Thạch lão nhân bế quan tu luyện.

Nghĩ đến đây, Tô Trường Không mô phỏng theo phong cách, chất giọng của Càn Duệ, kiên định nói: "Không có khả năng, sư phụ lão nhân gia học cứu thiên nhân (học vấn uyên bác), sẽ không dễ dàng tọa hóa như vậy. Người vẫn còn đang tu luyện, sớm muộn gì cũng có thể công thành phá quan. Ta sẽ một mực trấn thủ tại chỗ này chờ ngày người đại công cáo thành!"

Trong mắt trung niên nam tử hiện lên một mảnh dị sắc, nhưng ngoài miệng gã lại thở dài một tiếng: "Ai. . . Tùy ngươi đi, ngươi có thể hiếu thuận như thế, nếu sư phụ biết cũng sẽ vô cùng vui mừng."

Nói xong, trung niên nam tử xoay người bước đi, có điều trong lòng gã lại âm thầm hừ lạnh: "Khẳng định sư phụ đã tọa hóa . . . Lão sống được hai trăm tuổi rồi, đã sống đủ!"

Khóe miệng trung niên nam tử mang theo nụ cười lạnh, không biết gã đang suy nghĩ cái gì, cứ thế dần dần đi xa.

"Đi rồi." Tô Trường Không nhìn theo bóng dáng trung niên nam tử áo trắng rời đi, cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó đứng dậy quay về bên trong Thiên Tàm động.

Về sau cứ ba ngày một lần, hắn lại ngụy trang thành Càn Duệ đi ra đối phó với đệ tử Linh Đạo tông đến đưa cơm là được.

Hắn vừa trở lại bên trong Thiên Tàm động, Càn Duệ đã mở miệng nói: "Vừa rồi là sư huynh ta tới?"

Càn Duệ đã đạt đến Khí Huyết thập nhị biến, tai mắt tinh tường, không hề bị cửa đá ngăn cản, cũng mơ hồ nghe được đoạn đối thoại giữa Tô Trường Không và nam tử áo trắng kia.

"Ừm, hắn tự xưng là sư huynh của ngươi." Tô Trường Không nói.

Càn Duệ hừ lạnh một tiếng: "Sư huynh Vương Tân Kiếm này của ta, ngày thường đều bất học vô thuật (học chả hay, cày chả biết), lúc sư phụ bế quan hắn chẳng trấn thủ được lấy một ngày, vậy mà trong đoạn thời gian gần đây, lại thường xuyên đến thăm viếng. . . Còn chuyên môn nói ra những lời khiến người ta thất vọng."

Tô Trường Không lắc đầu, dường như giữa Càn Duệ và Vương Tân Kiếm có chút mâu thuẫn, nhưng hắn cũng lười đi hiểu rõ, chỉ khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục tu luyện Thiên Tàm công!

Chờ đến khi hắn bài trừ hết thảy những dơ bẩn hậu thiên trong cơ thể ra ngoài, có thể tiến hành bước tiếp theo là Trúc Cơ.

Mà với Tô Trường Không, một bước này vốn chẳng hề khó khăn, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Thiên Tàm công (Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 99%)

Chỉ tốn thời gian không đến một tháng ngắn ngủi, Thiên Tàm công đã được Tô Trường Không luyện đến tứ cảnh, tiếp cận ngũ cảnh.

Cảm giác lớn nhất mà Tô Trường Không nhận được trong khoảng thời gian này chính là, thân thể trở nên thoải mái, giống như những đau đớn ban đầu đều đã tan thành mây khói, chỉ cần không điều động chân khí, dù hắn có chạy thật nhanh trên đường, cũng không còn mỏi mệt như trước.

"Những ‘dơ bẩn hậu thiên’ lắng đọng trong cơ thể ta đã bị chuyển hóa thành trọc khí, toàn bộ bài trừ ra bên ngoài rồi, chuyện cần làm hiện giờ chính là 'Trúc Cơ'. Dùng dược dịch chiết xuất từ tinh hoa bách thảo, ngâm thân thể, lại tiến thêm một bước, tu ra Thiên Tàm chân khí mới đạt tới một bước sinh cơ bừng bừng, có thể giải bách độc, có thể chữa trị tổn thương cho người khác và chính mình."

Tô Trường Không biết, bước tiếp theo là giai đoạn Trúc Cơ trong Thiên Tàm công.

Muốn đạt đến một bước này trong Thiên Tàm công, cần phải đi thu thập tinh hoa của trên trăm loại thảo dược trân quý, từ đó điều chế dược dịch, mới có thể hoàn thành Trúc Cơ, cũng như đạt đủ điều kiện để tiến thêm một bước tu ra Thiên Tàm chân khí tràn ngập sinh cơ!

Tô Trường Không nhìn về phía hồ nước rộng mấy trượng trước mắt, hết thảy những gì chứa đựng trong đó đều là dược dịch kết xuất từ tinh hoa bách thảo.

Thực hiển nhiên lượng dược dịch trân quý này được chuẩn bị cho Kỳ Thạch lão nhân.