Dù sao hắn cũng đến cầu người, kiểu gì cũng không thể bắt buộc Kỳ Thạch lão nhân phải lập tức xuất quan đến giúp hắn nối liền kinh mạch được. Hơn nữa Hách Liên Nguyên vốn là Tiên Thiên võ giả lại cực kỳ khách khí nói rõ nguyên do với hắn, cấp bậc lễ nghĩa có thừa. Nếu Tô Trường Không cứng rắn dây dưa, ngược lại đã thành tầm thường, kém cỏi.
Tô Trường Không đứng dậy rời đi, được thanh niên áo trắng dẫn đường, rời khỏi Linh Đạo tông.
Trong phòng, chỉ còn lại Hách Liên Nguyên, ý cười vốn đầy trên mặt Hách Liên Nguyên chợt biến mất, ngược lại, lão trở nên có chút áy náy: "Thật đáng tiếc cho người trẻ tuổi, nếu sư huynh sử dụng công pháp của mình, chắc chắn có thể giúp người trẻ tuổi kia nối liền kinh mạch, khôi phục trở lại như lúc ban đầu, nhưng. . . Ai. . ."
Hách Liên Nguyên có chút thở dài lắc đầu: "Nếu người trẻ tuổi này có thể đạt được một viên Sinh Cơ Tạo Hóa đan, còn có khả năng thoát thai hoán cốt, trở về đỉnh phong, nếu không nhìn khắp Trung châu này, ngoại trừ sư huynh ta, cũng khó có thể tìm ra mấy người có năng lực nối liền kinh mạch đã đứt đoạn!"
Quả thật Hách Liên Nguyên cũng muốn để Kỳ Thạch lão nhân trợ giúp Tô Trường Không. Đúng là lúc trước Hoa Thiện y sư từng có ân với Kỳ Thạch lão nhân. Bên cạnh đó, đối với Kỳ Thạch lão nhân, giúp người nối liền kinh mạch vốn chẳng phải việc khó khăn gì, nhưng bọn họ lại có nỗi khổ của mình, chỉ có thể lựa lời đẩy Tô Trường Không rời đi.
Về phần Sinh Cơ Tạo Hóa đan làm xương trắng mọc thịt, cứu người sắp chết kia? Nó vốn là linh đan chỉ Đại Viêm Hoàng thất mới có, nhưng giá trị còn lớn hơn vài luồng Tiên Thiên chi khí, muốn đạt được một viên, quá mức khó khăn, cũng không đơn giản!
Kể cả khi tư chất của Tô Trường Không không tầm thường, lại nguyện ý thề hiệu lực cho Đại Viêm Hoàng thất, hơn phân nửa Đại Viêm Hoàng thất cũng sẽ không lấy ra đan dược quý giá như thế đưa cho hắn!
Tô Hạc Lai kia thiên tư không tầm thường, nhưng muốn nối liền kinh mạch, lại một lần nữa bắt đầu con đường võ đạo sợ là khó như lên trời!
Tô Trường Không rời khỏi Linh Đạo tông, một đường xuống núi, không được gì đã phải ra về, không thể nghi ngờ rằng trong lòng hắn tràn ngập thất vọng.
"Hách Liên Nguyên kia nói rõ là Kỳ Thạch lão nhân đang bế quan. . . Nhưng dường như trong đó có ẩn tình gì khác. Nếu ta cứ một mực chờ đợi như thế chỉ thuần túy là lãng phí thời gian! Không bằng cứ đi tới tra xét một phen trước, đến nơi Kỳ Thạch lão nhân này bế quan nhìn xem, ít nhất cũng phải gặp được bản thân lão lại tính!
Nhưng trong con ngươi Tô Trường Không hiện lên một mảnh dị sắc. Hắn cũng không chịu dễ dàng buông tha cho như vậy.
Từ trong miệng tông chủ Hách Liên Nguyên của Linh Đạo tông, có thể biết được đúng là Kỳ Thạch lão nhân này có năng lực giúp hắn nối liền kinh mạch đứt đoạn. Và so với đau khổ chờ đợi, không biết khi nào Kỳ Thạch lão nhân xuất quan, chẳng bằng tự mình chủ động phóng ra, đi gặp Kỳ Thạch lão nhân này.
Đương nhiên, hành động như thế vô cùng mạo muội, dễ dàng khiến đối phương hiểu lầm, nhưng đến lúc đó cùng lắm thì hắn thành tâm bồi tội, thậm chí lấy ra Yêu Ma Tinh Hạch làm lễ vật nhận lỗi là được!
Hiện giờ hắn đã biết rõ người ở bên trong Linh Đạo tông có thể trợ giúp bản thân nối liền kinh mạch, Tô Trường Không làm sao còn có thể ngồi yên chờ đợi được?
Hắn quay lại khách điếm bên trong tiểu trấn cách nơi này hơn mười dặm, bắt đầu chuẩn bị một phen.
Dự tính của Tô Trường Không cũng rất đơn giản, hắn sẽ ngụy trang thành đệ tử Linh Đạo tông, thừa dịp đêm tối lẻn vào bên trong tìm hiểu tin tức, cần phải tra rõ nơi Kỳ Thạch lão nhân bế quan, sau đó đăng môn bái phỏng.
Màn đêm buông xuống, dưới chân núi Chu Lăng sơn, Tô Trường Không đã thay đổi khung xương, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, Chu Lăng sơn này cao hơn Thiết Tâm sơn trước kia rất nhiều, nhưng với hắn, hai bên cũng không có gì khác biệt.
Lên đỉnh thôi!
"Hô!"
Tô Trường Không hít sâu một hơi, tập trung ý niệm, thiên địa linh khí hội tụ mà đến, một hư ảnh bạch hạc với sải cánh đạt tới hai trượng dần dần ngưng thực, có thể thấy được rõ ràng cả lông chim.
Hưu!
Bạch hạc quắp hai móng vào hai vai Tô Trường Không, hai cánh quay động, mang theo hắn bay lên như tên rời cung, phóng lên cao, theo vách núi, nhảy về phía trước gần mười trượng, bàn chân lần lượt đạp vào vách núi, dùng đó làm chỗ mượn lực, lại lần nữa bay nhảy lên trên.
Ngũ Cầm Hí đạt tới thập cảnh, khinh công thân pháp Hạc Hí trở nên càng thêm cao minh, khiến cho ngọn núi cao tới đâu hắn cũng có thể thoải mái bay vọt tới, trừ phi bốn vách xung quanh đỉnh núi này đều bằng phẳng, bóng loáng như gương, không có một nơi nào để mượn lực, giảm xóc, bằng không nơi nào cũng khó mà ngăn cả được bước chân của hắn!
Không bao lâu sau, Tô Trường Không đã theo vách núi đá, bay vút lên cao vài trăm mét, đi lên đỉnh Chu Lăng sơn.
Cách đó không xa chính là trụ sở của Linh Đạo tông, dù là lúc ban đêm, nơi này vẫn có ánh lửa chiếu sáng, có đệ tử Linh Đạo tông mặc đồ màu trắng qua lại tuần tra, đề phòng sâm nghiêm.
"Vào xem sao."
Tô Trường Không tập trung ý niệm, phía trước một con hư ảnh linh lộc với bộ lông màu trắng hiện ra bên ngoài, đúng là ngũ cầm biến hóa chi Lộc Hí!
Thân thể Tô Trường Không bổ nhào về phía trước, nằm úp sấp trên lưng hư ảnh linh lộc.
Hưu!
Linh lộc khẽ đưa bốn vó, tựa như một làn gió mát mang theo Tô Trường Không, xuyên qua những tòa kiến trúc xung quanh, biến hóa còn hơn Hạc Hí, trong lúc nhanh chóng lướt qua càng thêm bí mật.
Ánh mắt Tô Trường Không vừa động, lập tức lắc mình trốn đằng sau một hòn giả sơn, sau đó không lâu, phía trước có một nhóm đệ tử Linh Đạo tông bước chân nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không một ai phát hiện ra Tô Trường Không đang lẩn trốn.
Bên trong Linh Đạo tông đề phòng sâm nghiêm vô cùng, nhưng trừ phi là Tiên Thiên võ giả, nếu không gần như chẳng một ai có thể phát hiện ra tung tích của Tô Trường Không.
Mà Tô Trường Không lại có cảm giác cực kỳ nhạy bén với linh khí, khả năng này cho phép hắn có thể thoải mái hiểu rõ một đám võ giả đang tuần tra hoặc đang ẩn mình trong bóng tối theo dõi, đạt tới trạng thái quay lại tự nhiên chân chính!
Phỏng chừng người của Linh Đạo tông không thể nào tưởng tượng nổi, lại có một võ giả kinh mạch đã đứt đoạn có thể qua lại tự nhiên trong tông môn nhà mình.
"Kế tiếp, ta phải tốn thời gian yên tĩnh quan sát, thám thính tin tức, tra xét nơi bế quan của Kỳ Thạch lão nhân." Tô Trường Không âm thầm nói, hắn vô cùng kiên nhẫn, cũng biết việc này không thể nóng vội!
Lúc hừng đông, Tô Trường Không chuyển người rời đi, trực tiếp từ phần rìa vách núi đen, diễn biến ra hư ảnh bạch hạc, mang theo hắn bay vút xuống.
Sau đó, buổi tối mỗi ngày, Tô Trường Không đều lẻn vào bên trong Linh Đạo tông, âm thầm tra xét.
Cứ như thế, cho đến hơn nửa tháng sau, Tô Trường Không không gần như đã điều tra rõ ràng địa hình bên trong Linh Đạo tông, biết nơi nào là khu vực dành cho các đệ tử Linh Đạo tông ở lại, và nơi nào là cấm địa.