Cho nên hai người quyết định tới tìm Hồng Chấn Tượng đã về hưu, sau đó ép hỏi ra thân phận người giết chết Mộc Tấn.
Một tên Hồng Chấn Tượng đã phế đi còn không phải để mặc cho bọn họ nhào nặn sao?
Sở dĩ quá trình này phải kéo dài tới hơn nửa năm sau…
Thứ nhất, bởi vì hơn nửa năm trước, Hồng Chấn Tượng vừa lập được công lớn, nếu lập tức ra tay với hắn, quá mức huênh hoang, chọc người chú ý.
Thứ hai, hai người ở trong Mộc gia, cũng không phải muốn rời đi lúc nào thì rời đi lúc ấy.
Cuối cùng mới khiến chuyện này kéo dài đến hiện tại.
Hai người Mộc Hâm, Mộc Huân điệu thấp đi vào Đại Phong châu thành, chuẩn bị thông qua thân tín Địch Ngân của Hồng Chấn Tượng tìm được nơi hắn về hưu, ẩn cư.
Bọn họ lén lút theo dõi Địch Ngân, lại phát hiện vài lần Địch Ngân liên tục ra ngoài đều đi tới Thanh Đằng trang viên. Từ đó, hai người mới âm thầm quan sát Thanh Đằng trang viên, theo dõi Tô Trường Không.
Càng khiến bọn họ khiếp sợ chính là, bản thân người thần bí này cũng bị trọng thương, kinh mạch gãy lìa, điệu thấp tĩnh dưỡng, hoàn toàn ăn khớp với tình cảnh của Hồng Chấn Tượng!
Nghĩ thoáng qua là biết, người này đã giả mạo Hồng Chấn Tượng tham gia Lạc Nhật huyết chiến, tự nhiên bản thân phải là người mà cả Hồng Chấn Tượng và châu chủ Bùi Dương đều cực kỳ quen thuộc.
Nói như vậy, chẳng phải hung thủ đã giết chết Mộc Tấn chính là hắn ư?
Cũng bởi vậy mới khiến lúc trước, Bùi Dương và Hồng Chấn Tượng đều cự tuyệt không phối hợp bắt hung thủ với bọn họ!
"Đúng. . . Rất có thể hắn chính là người giết Tấn Nhi! Mà dù không phải hắn, thì thân phận hắn bí ẩn như vậy, còn giả mạo Hồng Chấn Tượng tham gia Lạc Nhật huyết chiến. Cái chết của Tấn Nhi chắc chắn có liên quan tới hắn!"
Lúc này Mộc Hâm cũng có chút kích động, hoàn toàn không nghĩ tới một chuyến này lại thuận lợi như thế. Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn đến tìm Hồng Chấn Tượng về hưu, ẩn cư kia, đề ra nghi vấn, tìm được vị trí của hung thủ giết người, ai biết đâu, kết quả lại hơi khác. Hình như bọn họ trực tiếp tìm được bản thân hung thủ rồi!
Lai nói, bất cứ chuyện gì cũng có nhân quả tuần hoàn, chẳng bức tường nào không lọt gió, sau khi hai người tìm hiểu nguồn gốc, lại ngoài ý muốn tìm được Tô Trường Không đang ẩn cư, tĩnh dưỡng.
"Hai người này. . . Phải chết" Trong lòng Tô Trường Không dâng lên một luồng sát ý mãnh liệt.
Ngàn năm thế gia Mộc gia, đây là một con quái vật lớn. Hiện giờ hai người Mộc Hâm, Mộc Huân trực tiếp tìm được hắn, còn nói toạc ra hắn chính là người đã giết Mộc Tấn. Việc này tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài, để bản gia Mộc gia biết được.
Nếu không Tô Trường Không có thể trốn thoát, nhưng ở đằng sau, có khả năng Mộc gia sẽ trả thù những người có liên quan tới hắn!
Việc đã đến nước này, trước khi giết hai người nọ, Tô Trường Không cần phải xác nhận xem, hai người này đã truyền hành tung của hắn và tin tức bọn họ nắm được quay lại Mộc gia hay chưa.
Nghĩ đến đây, trên mặt hắn lộ vẻ kinh hoàng, tràn đầy ngoài ý muốn, ánh mắt trốn tránh nói: "Các ngươi. . . Các ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Biểu hiện này của Tô Trường Không, ngược lại đã khiến ánh mắt Mộc Huân, Mộc Hâm trở nên lành lạnh lên.
Người này. . .Rất có khả năng chính là hung thủ đã giết chết Mộc Tấn!
Mộc Hâm âm trầm nói: "Lại để cho chúng ta dễ dàng tìm được rồi! Đúng là trời không phụ người có lòng! Ngươi giả mạo Hồng Chấn Tượng, có thực lực vô cùng cao cường, lại có quen biết với Bùi Dương. . . Chẳng trách lúc ấy hắn tình nguyện đắc tội Mộc gia chúng ta, cũng không muốn đưa ngươi ra, nhưng tới cuối cùng ngươi. . .vẫn bị chúng ta tìm được rồi! Ta muốn ngươi phải nhận hết tra tấn mà chết! Ta muốn làm rõ ràng thân phận của ngươi, sau đó đi bắt hết thảy đám thân nhân bằng hữu của ngươi, lần lượt xử tử! Làm vậy, nhi tử ta trên trời có linh thiêng mới cảm thấy an ủi!"
Trong mắt Mộc Hâm đã nổi lên tơ máu.
Mộc Tấn bị giết, còn không thể bắt được hung thủ giết người. Trong hơn hai năm nay, ngay cả khi tu luyện, Mộc Hâm cũng không cách nào tĩnh tâm lại được, rốt cục hiện giờ bọn họ cũng tìm được hung thủ rồi!
Mộc Huân cũng lộ ra vẻ mặt lạnh như băng, nhất mạch bọn họ đều là đơn truyền (độc đinh, chỉ có một đứa con trai). Mộc Tấn là hậu nhân tuổi còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, vậy mà lại chết trong tay một người ngoài, nếu tìm được hung thủ rồi, tất nhiên phải cho tên hung thủ này trả cái giá thê thảm nhất, đau đớn nhất.
Vẻ mặt Tô Trường Không đầy kinh hãi, phẫn nộ: "Ai làm người nấy chịu! Đừng liên lụy tới người khác!"
Nói như thế, xem ra hắn đã thừa nhận rằng bản thân chính là hung thủ giết chết Mộc Tấn rồi, khiến cho băng hàn, sát ý trong mắt hai người càng ngày càng thịnh.
Tô Trường Không hít sâu một hơi, ra vẻ đang bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, sau đó trầm giọng mở miệng nói: "Những người khác của Mộc gia các ngươi đâu? Muốn đối phó ta, hẳn phải có Tiên Thiên võ giả đến đây? Để cho bọn họ đứng ra đây đi!
Tô Trường Không hỏi như thế, là muốn biết rút cuộc Mộc gia có phái những người khác đến đây hay không? Tổng bộ Mộc gia có biết được việc này hay không?
Mộc Hâm nghe vậy, lại cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Ngươi chỉ là một tên phế nhân mà thôi, còn cần Mộc gia bọn ta xuất động Tiên Thiên võ giả ư? Hiện tại ta phải ngươi mang về Mộc gia, cho ngươi nếm trải tất cả thống khổ, tra tấn, khiến ngươi hối hận về những chuyện bản thân đã làm!"
Mà từ trong lời nói của Mộc Hâm, Tô Trường Không cũng phần nào hiểu được mọi chuyện rồi. Nghĩa là hai người này phát hiện hắn chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, Mộc gia bên kia vẫn chưa hay biết điều gì. Và nói cách khác, chỉ cần hắn giết bọn họ, mọi chuyện cũng kết thúc.
"Cẩn thận!” Tựa như lão giả áo bào xanh Mộc Huân cảm nhận được cái gì, con ngươi chợt co rút lại, há miệng rống to lên tiếng.
Cũng ngay tại lúc này, tất cả những biểu cảm kinh hoàng, phẫn nộ, sợ hãi trên gương mặt Tô Trường Không đều biến mất đâu không thấy, thay vào đó là lạnh lùng, bình tĩnh, cứng rắn như băng!
Ngũ Cầm Hí. Tầm Thực Hổ!
Tô Trường Không tập trung ý niệm, dùng một trong ba phần tinh hoa, bí mật của nhân thể, phát ra bên ngoài, dắt thiên địa linh khí, dung hòa cùng ý niệm, hoá ý vi hình!
Hô xích!
Trong không khí phía trước Tô Trường Không, thiên địa linh khí vô hình đã bị dẫn dắt, hợp nhất cùng ý niệm của hắn, một hư ảnh cự hổ màu nâu hiện lên, ngưng thực đến độ bộ lông còn lay động theo gió nhẹ.
"Đây là. . . Cái gì?" Chuyện này khiến Mộc Huân, Mộc Hâm đều rơi vào sửng sốt.
Chẳng lẽ đây là thần thông huyết mạch?
Tiểu tử này có được huyết mạch đặc thù?
Phải chăng hắn cũng là người của thế gia?
"Rống!"
Ngay sau đó, cự hổ màu nâu kia lập tức hướng về phía nam nhân áo trắng Mộc Hâm, phát ra một tiếng gầm rống rung trời, tựa không khí xung quang bị nổ tung ra, một vòng sóng khí vô hình trùng kích ra ngoài. Tuyết đọng trên mặt đất ven đường đều bị cày thành một đường rãnh thật sâu.
Mộc Hâm cảm thấy một luồng kình phong đánh thẳng vào mặt mình, khiến con ngươi khẽ co rút lại. Gã lập tức hung hăng quát lên một tiếng, khí huyết bộc phát, một hư ảnh Khí Huyết Trường Long màu xanh tối, vô cùng ngưng thực, hiện ra ngoài, tản ra một luồng khí tức mục nát.