Và sau khi Ngũ Cầm Hí đạt tới thập cảnh, công pháp này không hề khiến Tô Trường Không thất vọng, dù kinh mạch trong cơ thể hắn vẫn chưa phục hồi, nhưng sức chiến đấu lại hơn thời kỳ đỉnh phong.
Bởi vì Tô Trường Không vận dụng thập cảnh Ngũ Cầm Hí hoá ý vi hình vốn không sử dụng chân khí hay lực lượng của bản thân, mà dẫn động thiên địa linh khí từ ngoại giới để hoá ý vi hình.
Nhân lực hữu hạn, thiên địa linh khí lại gần như vô hạn!
Tiên Thiên võ giả, có thể tiếp xúc với thiên địa linh khí nhưng biết vận dụng nó, mới được tính là cao thủ chân chính!
Hẳn là Xích Cáp Đồ kia vừa bước vào cấp bậc Tiên Thiên, chưa thể thuần thục vận dụng thiên địa linh khí.
Và Tô Trường Không, dựa vào thập cảnh Ngũ Cầm Hí, nếu lại đối chiến với loại cấp bậc võ giả như đối phương, sẽ rất dễ dàng, tuyệt không đến mức như hơn nửa năm trước, đã liều mạng dùng hết mọi biện pháp, còn phải trả giá biến thành phế nhân.
Đương nhiên, Tô Trường Không muốn bước vào cấp bậc cao hơn, thì chuyện tái tạo, nối kinh mạch đã gãy lìa mới là căn bản. Nếu không phỏng chừng đây chính là hạn mức cao nhất mà trước mắt hắn có thể đạt tới!
Hiện giờ hắn đã luyện Ngũ Cầm Hí đến thập cảnh, những phương diện khác cũng không thể tiến bộ trong khoảng thời gian ngắn, bởi vậy Tô Trường Không đưa ra quyết định, chờ thêm một đoạn thời gian nữa, đến khi tuyết ngừng, hắn sẽ khởi hành rời khỏi Đại Phong châu thành .
Hắn muốn tới Trung châu trước. Nơi này chính là khu vực có diện tích lớn nhất, và phồn hoa nhất Đại Viêm hoàng triều, một địa phương gió nổi mây phun, một Trung châu mà các thế gia, tông môn lánh đời đều muốn chiếm cứ. Có lẽ ở nơi này, hắn có thể tìm được phương pháp giúp thân thể hắn phục hồi như cũ, và tái tạo, nối kinh mạch!
Ít nhất là lúc trước, từ trong miệng hai người Hứa công công, hắn đã biết được, đúng là có loại thiên tài địa bảo mang đến hiệu quả tái tạo, nối kinh mạch, tuy những thứ này trân quý dị thường, thậm chí giá trị của chúng còn không thua kém Tiên Thiên chi khí, nhưng tóm lại vẫn có hi vọng!
"Khụ khụ khụ. . .Lạnh quá, trở về phòng nghỉ ngơi trước đi." Một đợt gió lạnh thổi tới, Tô Trường Không với thể chất đã suy yếu, lập tức bị lạnh tới kịch liệt ho khan vài tiếng, rùng mình vài cái, sau đó, hắn quyết định trở về phòng nghỉ ngơi.
Hô!
Tô Trường Không ý niệm khẽ động, hư ảnh bạch hạc ngưng tụ phía sau, hai móng nắm lấy bờ vai của hắn, hai cánh lay động, mang theo hắn bay vút qua tầng trời thấp, ngay cả dấu chân cũng không để lại trên mặt đất đầy tuyết, quay về bên cạnh bếp lửa trong gian phòng ấm áp!
Phong tuyết thổi suốt một đêm, Tô Trường Không lại ngủ rất an ổn.
Sáng sớm ngày thứ hai, gió tuyết còn chưa ngừng lại, Thanh Đằng trang viên đã vang lên tiếng đập cửa, là Địch Ngân đến đây.
Địch Ngân vẫn như thường ngày, đưa đồ ăn và những loại đồ dùng sinh hoạt thiết yếu cho Tô Trường Không.
"Tô tiên sinh. . . Hàng cây trong vườn kia là chuyện gì xảy ra?"
Mà sau khi Địch Ngân gặp được Tô Trường Không, cũng thấy được hàng đống cành, thân cây gãy lìa, đứt đoạn, bay tứ tung trong trang viên. Đây là hậu quả do tối hôm qua Tô Trường Không luyện quyền mà không kịp thu tay lại. Gã không khỏi có chút nghi hoặc, mở miệng dò hỏi.
"Tối hôm qua gió quá lớn, thổi gãy cây thôi." Tô Trường Không thuận miệng bịa ra một lý do.
Địch Ngân nghe vậy, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Đúng là tối hôm qua gió tuyết thổi suốt một cả đêm nhưng những gì gã nhìn thấy là nhánh cây bị gãy lìa lại nằm cách xa thân cây của nó tới sáu, bảy trượng (khoảng 200m) . Rút cuộc là gió muốn lớn đến loại tình trạng nào mới có thể bẻ gẫy cây cối, còn thổi cành cây gãy đi xa như vậy?
Nhưng rõ ràng là Tô Trường Không không muốn nhiều lời, Địch Ngân cũng biết điểm dừng, không tiếp tục dò hỏi nữa.
Gã cũng biết vị Tô tiên này là loại nhân vật như thế nào, càng được tận mắt chứng kiến đối phương tung hoành ngang dọc trên chiến trường và một màn kinh người bắn chết Tiên Thiên võ giả.
Kể cả khi hiện giờ Tô tiên sinh đã biến thành phế nhân nhưng Địch Ngân vẫn không dám có một chút bất kính nào với hắn. Đơn giản là vì càng ngày, gã càng cảm thấy Tô Trường Không của hiện giờ càng thêm nhìn không thấu hơn trước kia, giống như toàn thân đối phương được bao phủ bởi một tầng sương mù, thần bí không cách nào dò xét được!
Địch Ngân xử lý những cây cối gãy đoạn trong trang viên một chút, sau đó sắp xếp chu đáo những vật dụng cuộc sống cho Tô Trường Không, cuối cùng mới cáo từ rời đi
Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ hai, gió tuyết mới dần dần ngừng lại.
"Rốt cuộc gió tuyết cũng ngừng, chờ thêm hai ngày nữa, khi đám tuyết đọng bị hòa tan, thời tiết chuyển ấm, lại chờ Địch Ngân đến đây, để cho gã truyền lời với Bùi Dương một tiếng, đến lúc ta phải rời đi rồi." Tô Trường Không đứng ở cửa, nhìn hàng cây cối phủ lên mình một màn tuyết trắng trong trang viên. Mặt trời dâng lên, trong không khí dần dần có thêm một tia ấm áp, trong lòng hắn âm thầm nói.
Hắn chuẩn bị rời khỏi Đại Phong châu thành, đi Trung châu trước, tìm kiếm phương pháp nối liền kinh mạch đã gãy lìa.
Đây là mục tiêu hiện giờ của Tô Trường Không.
"Đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Tô Trường Không đứng dậy, mở cửa trang viên, tản bộ trên con đường phụ cận.
Qua thời gian dài chịu đau đớn tra tấn, khiến cho sắc mặt Tô Trường Không thoáng hiện chút tái nhợt, có một loại suy yếu mắt thường cũng có thể thấy được, nhưng ánh mắt hắn rất sáng, vô cùng thâm thúy.
Trải qua hơn nửa năm liên tục nghỉ ngơi điều dưỡng, Tô Trường Không đã có thể hoạt động như người bình thường, thoạt nhìn từ bề ngoài, hắn cũng chỉ có chút suy yếu mà thôi, không có điều gì khác người bình thường.
"Hả?" Nhưng Tô Trường Không đang nhẹ nhàng đi dạo trên con đường, bỗng nhíu mày. Đơn giản là vì hắn vừa cảm nhận được một loại cảm giác bị người nhìn trộm. Hiển nhiên có người đang âm thầm rình mò, quan sát hắn!
Loại rình mó không kiêng nể này, rất giống cách con rắn săn mồi, cực kỳ âm lãnh.
"Ai đang theo dõi ta?"
Trong lòng Tô Trường Không đầy nghi hoặc khó hiểu, nhưng hắn không để lộ ra ngoài, cứ thản nhiên, theo lẽ thường đi tản bộ một vòng trên con đường xung quanh, sau đó quay về Thanh Đằng trang viên.
Nhưng loại cảm giác rình mò này cũng không biến mất, nó khiến Tô Trường Không chẳng dám đi tu luyện. Đối phương cực kỳ có kiên nhẫn, mãi cho đến buổi chiều, loại cảm giác rình mò này cũng không biến mất.
Chuyện này khiến trong lòng Tô Trường Không dâng lên một luồng lãnh ý: "Vậy để ta xem xem, đối phương là thần thánh phương nào!"
Có người theo dõi hắn, nhưng tựa như đối phương cố kỵ nơi này là Đại Phong châu thành, nhiều người phức tạp, cho nên không có hiện thân hay hành động thiếu suy nghĩ.
Một khi đã như vậy, ta sẽ đi gặp đối phương một lần.
Ngay lập tức, Tô Trường Không đứng lên, ở trong phòng thu thập một phen, chủ yếu là dịch dung, thay một bộ hắc y, thay đổi gương mặt và khung xương, khiến cho bề ngoài già dặn hơn chừng mười tuổi. Lúc này, nếu chỉ xét về vẻ bề ngoài, hắn rất giống một nam tử chừng ba mươi tuổi, khí chất có chút âm nhu.
Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, lại cõng theo một bọc hành lý, giả vờ rời nhà ra ngoài, đi xa. Hắn rời khỏi trang viên, khóa cửa lại, sau đó nhìn thoáng qua hai bên trái phải, cuối cùng mới đi ra bên ngoài Đại Phong châu thành.