Điều hắn chán ghét nhất chính là sinh tử, tự do của bản thân lại phải phụ thuộc vào người khác điều khiển, bằng không lúc trước khi đối mặt với sự uy hiếp tới từ Mộc gia, hắn sẽ không từ chối gia nhập Huyết Yên lâu, ngược lại tự mình nghĩ cách ngăn cản.
Đương nhiên hắn không bài xích chuyện gia nhập Viêm Long vệ, nhưng lại tuyệt đối bài xích chuyện giao ra sinh mệnh của mình, mặc cho Hoàng thất điều khiển!
Hiện giờ chỉ cần hắn nói một câu đồng ý, chẳng những có thể tái tạo kinh mạch, còn có thể nhận được Tiên Thiên chi khí, bước vào cảnh giới mới, nhưng Tô Trường Không vẫn bài xích hết thảy chỉ vì yêu cầu bị người khác điều khiển kia.
Hắn tình nguyện dựa vào chính mình nghĩ biện pháp khác, cũng không muốn gia nhập Viêm Long vệ, bị gieo Viêm Long Huyết Ấn lên người!
Nhưng hắn cũng biết nếu mình trực tiếp từ chối sẽ khiến hai người kia kinh ngạc và hoài nghi, thậm chí là địch ý.
Tô Trường Không cân nhắc ngôn ngữ một chút, mới lộ ra vẻ mặt mỏi mệt nói: "Hứa công công, Lạc đại nhân, cảm tạ hai vị đã đường xa đến đây, và Hoàng thất nâng đỡ nhưng chỉ sợ ta không thể gia nhập Viêm Long vệ được."
"Ngươi nói cái gì?" Hứa công công, Lạc Long đều có chút không tin vào lỗ tai của mình.
'Hồng Chấn Tượng' này đã thành phế nhân, nhưng chỉ cần gia nhập Viêm Long vệ, chắc chắn có thể khôi phục lại, còn có thể chân chính một bước lên trời!
Về phần trả giá trung thành, bị gieo Viêm Long Huyết Ấn, cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao ngươi không có tâm tư phản bội, cần gì phải cố kỵ điểm này?
Nhưng 'Hồng Chấn Tượng' vẫn từ chối?
Đối mặt ánh mắt không sao tin nổi, khó có thể hiểu được của hai người, Tô Trường Không giữ nguyên vẻ mặt mỏi mệt nói: "Không dối gạt hai vị, cả đời này, từ khi ta còn trẻ đã bắt đầu chuỗi ngày Nam chinh Bắc chiến, bên trong Lạc Nhật huyết chiến, ta đã rơi vào chỗ chết lại còn sống sót, cũng là trời cao đã rủ lòng thương. Trong khoảng thời gian này, ta đã được sống những ngày thực bình tĩnh, thực thoải mái, cũng tự hỏi và thông suốt được rất nhiều vấn đề. . . Đánh đánh giết giết, tinh phong huyết vũ không phải điều ta muốn. Hiện giờ ta chỉ muốn trải qua những ngày tháng yên lành, cưới một phòng thê thiếp, nối dõi tông đường, không thẹn với tổ tông, phụ mẫu của chính mình."
Lời này vừa nói ra, đều khiến Hứa công công và Lạc Long khẽ chau mày.
Kể cũng đúng, bình thường chưa chắc đã không phải một loại hạnh phúc. Bởi vì không phải bất cứ ai cũng cực lực theo đuổi quyền lực, địa vị.
'Hồng Chấn Tượng' trước mắt này đã trải qua biến cố quá lớn trong cuộc đời, từ đỉnh cao ngã xuống phàm trần, tựa như ý chí đã bị mài nhẵn, hùng tâm tráng chí không còn, ánh mắt nhìn thấu hồng trần, muốn tránh xa thị phi, chém giết.
Hứa công công lập tức nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Trường Không: "Ngươi thật sự quyết định như vậy? Nên biết rằng, nếu bỏ lỡ, sẽ không có cơ hội lần thứ hai, đến lúc đó ngươi có hối hận cũng muộn rồi!"
"Cả đời này bất cứ việc gì do tại hạ quyết định, đều không hối hận!" Tô Trường Không cực kỳ chân thành, bình tĩnh nói.
Nghe vậy, Hứa công công lắc đầu, trong mắt Lạc Long cũng toát lên một tia thất vọng.
'Hồng Chấn Tượng' vốn là một nhân tài, chỉ là… hình như hắn đã gặp phải đả kích, cho nên tính tình đại biến, không muốn tiếp tục trải qua cuộc đời cả ngày vây trong huyết chiến, xuất sinh nhập tử nữa, chỉ muốn yên ả, ung dung, sống nốt quãng đời còn lại.
Dưới loại tình huống này, mạnh mẽ kéo một 'Hồng Chấn Tượng' đã mất đi lòng tiến thủ gia nhập Viêm Long vệ, cũng chỉ là chuyện không có ý nghĩa gì, còn uổng công lãng phí Sinh Cơ Tạo Hóa đan, Tiên Thiên chi khí quý giá!
"Vậy tự ngươi giải quyết cho tốt đi, hi vọng ngươi không hối hận về quyết định ngày hôm nay." Hứa công công lập tức tỏ thái độ lạnh nhạt hơn hẳn. Gã phũ phàng ném lại một câu rồi cùng Lạc Long đứng dậy, đi ra bên ngoài phòng khách.
Lần này hai người bọn họ tới mời đối phương gia nhập Viêm Long vệ, chuyện đối phương từ chối đã khiến bọn họ bất ngờ, nhưng Đại Viêm hoàng triều còn rất nhiều thiên tài, tinh nhuệ, thiếu một tên 'Hồng Chấn Tượng' cũng chẳng sao!
"Bùi châu chủ, không cần đưa tiễn." Hứa công công rời khỏi đại sảnh tiếp khách, nói với Bùi Dương một câu và cùng Lạc Long nhảy lên lưng Thiết Vũ Cự Ưng kia.
'Hồng Chấn Tượng' không muốn gia nhập Viêm Long vệ, bọn họ cũng không cần thiết phải ở lâu.
"Dát ô!"
Hắc Vũ Ưng khổng lồ phát ra một tiếng hót dài, hai cánh mở ra, dấy lên gió lớn, trực tiếp phóng lên cao!
Trên lưng chim ưng, Lạc Long lắc đầu thở dài: “Hồng Chấn Tượng này cũng coi như nhân tài hiếm thấy, đáng tiếc. . . Lại lựa chọn tình nguyện sống cuộc đời bình thường."
"Hừ. . . Đời người chỉ ngắn ngủi trăm năm, có đường tiến tới mà không bắt lấy, chỉ là hạng người tài trí bình thường, ngu xuẩn! Không để lại chút dấu vết của bản thân trên đời này, có khác nào dạo một vòng thế gian vô ích! Ngu xuẩn!"
Hứa công công cũng hừ lạnh, gã có chút khinh thường đối với lựa chọn của 'Hồng Chấn Tượng'.
Đời người chỉ ngắn ngủi có chừng một hai trăm năm, không cố gắng làm một hai chuyện lớn, có cơ hội còn buông tha cho, trong lòng chẳng có gì theo đuổi… Loại người như vậy, chính là kẻ tầm thường, có thể bắt gặp ở bất cứ nơi đâu!
. . .
Hứa công công, Lạc Long đã rời đi nhưng Tô Trường Không ngồi trên ghế. Một lát sau, hắn khẽ lắc đầu: "Con đường mà ta muốn đi và theo đuổi không giống với bọn họ. . ."
Tô Trường Không không hề hối hận về sự lựa chọn của mình.
Hắn tình nguyện để tự bản thân nghĩ biện pháp kết nối kinh mạch, cũng không muốn để vận mệnh của mình bị người khác điều khiển!
"Tô tiên sinh, vừa rồi có chuyện gì vậy? Dường như mấy người Hứa công công rời đi mà không quá vui." Bùi Dương tiến vào trong phòng, gã có chút nghi hoặc nói, không biết song phương đã trao đổi những gì.
"Cũng không có gì, bọn họ chỉ hỏi ta một chuyện mà thôi. Bùi châu chủ, ta đi về nghỉ ngơi trước. Cáo từ." Tô Trường Không không muốn nói nhiều lời về chuyện vừa xảy ra, bằng không Bùi Dương cũng sẽ có cảm giác Tô Trường Không từ chối gia nhập Viêm Long vệ là chuyện không sao tin nổi.
Tiếp sau đó, Tô Trường Không được Địch Ngân hộ tống, điệu thấp rời khỏi Châu Chủ phủ, quay trở về Thanh Đằng trang viên.
Sự xuất hiện của Hứa công công và Lạc Long chỉ như một một khúc nhạc đệm nho nhỏ. Coi như là 'Hồng Chấn Tượng' đã hoàn toàn biến mất, còn Bùi Dương tuyên bố ra bên ngoài rằng, Hồng Chấn Tượng đã về quê dưỡng thương, tạm thời không đảm nhiệm chức vị thống lĩnh nữa là xong.
Nhưng tin tưởng tất cả mọi người của Đại Phong châu thành sẽ nhớ mãi cái tên này!
"Nắm chặt thời gian tu luyện, thúc đẩy Ngũ Cầm Hí lên tới thập cảnh!"
Tô Trường Không trở lại Thanh Đằng trang viên, lại tiếp tục sống những ngày tháng bình tĩnh của mình, mỗi ngày hắn đều tu hành Ngũ Cầm Hí, ngẫu nhiên cũng sẽ đi tản bộ trong trang viên.
Hiện giờ, thân thể Tô Trường Không khôi phục vô cùng không tồi. Dần dần, hắn đã có thể hoạt động như người bình thường, tuy vẫn không thể chạy, hoặc là vận động kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng không đến mức vừa đi được hai bước đã phải thở hồng hộc.
Mà thứ tiến bộ lớn nhất, vẫn là Ngũ Cầm Hí của Tô Trường Không!
【 Ngũ Cầm Hí (Cửu cảnh Cử Thế Vô Song 35%), Ngũ Cầm Hí (Cửu cảnh Cử Thế Vô Song 36%). . . 】