Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 558 - Thật Sự Có Thể Còn Sống Sao???




Tình hình chuyển biến quá nhanh chóng.

Rõ ràng ban đầu có Tiên Thiên võ giả ra tay chặn đánh giết Hồng Chấn Tượng, nhưng chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, Tiên Thiên võ giả kia đã bại trốn, còn bị mấy mũi tên khủng bổ tựa thiên uy bắn chết tại chỗ!

Máu thịt bay tứ tung, quá mức rung động lòng người!

"Giết! Đều cút ngay!"

"Hồng thống lĩnh ở bên cạnh!"

Mà ở trong lúc mọi người còn đang do dự, chưa kịp hoàn hồn, thì ở xa xa đã liên tiếp vang lên những tiếng rống đầy giận dữ.

Đại Phong thiết kỵ lấy thống lĩnh Kim Bất Hoán mặc kim giáp cầm đầu, đại đội kỵ binh lập tức xung phong điên cuồng lao đến, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay, giết cho đám Hắc Lang quân đang kinh hồn táng đảm ở bốn phía phải bỏ chạy tán loạn!

"Hồng thống lĩnh. . . Ngươi không sao chứ?" Kim Bất Hoán đi tới trước mặt Tô Trường Không, vội vàng dò hỏi.

Nhưng Tô Trường Không lại không thể trả lời, một cơn mỏi mệt không thể ức chế đã sớm khiến hắn hôn mê đi rồi.

"Tất cả tránh ra!"

Kim Bất Hoán cũng bất chấp chuyện gì khác, gã lập tức cõng Tô Trường Không lên, lao như bay về phía Lạc Nhật quan ải, đám binh sĩ còn lại, lập tức dàn trải ra hai bên, mở đường.

Tô Trường Không đánh chết đại Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ, cũng phải trả cái giá thật lớn. Hắn mạnh mẽ dẫn dắt thiên địa linh khí nhập thể, tựa như Hồng Chấn Tượng lúc trước, đã bị trọng thương gần chết!

"Đánh trống thu binh! Đánh trống thu binh!"

Mà ở hậu phương Hắc Lang quân, thành chủ Hắc Lang thành, mắt thấy tiễn quang chói mắt phía trước kia, cùng với tin tức Xích Cáp Đồ đã bỏ mình truyền đến, không chút do dự đã ra lệnh lui lại.

Chuyện hôm nay đã vượt qua những gì gã dự đoán, vốn dĩ thành chủ Hắc Lang thành nghe theo lời của Xích Cáp Đồ, muốn đánh một trận chiến cuối cùng, thắng thì tốt, thua cứ dứt khoát nhận luôn, để chấm dứt huyết chiến lần này.

Nhưng tình huống sau đó đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Xích Cáp Đồ kia lại là Tiên Thiên võ giả, không biết vì sao đối phương phải nhất quyết đánh vỡ quy tắc của song phương, muốn đánh chết Hồng Chấn Tượng ở trước mắt bao người như vậy!

Tới cuối cùng, lại cho ra một kết quả không ngờ tới, 'Hồng Chấn Tượng' đúng là Chiến Thần bách chiến bất bại, hắn đối mặt với Xích Cáp Đồ, lại có thể cứng rắn đánh chết đối phương tại chỗ!

Dưới loại tình huống này, bọn họ căn bản không cần thiết phải tiếp tục.

"Giết!"

Trong tiếng kèn hiệu, toàn bộ Hắc Lang quân lui lại, mà một phương Đại Phong thiết kỵ đương nhiên không dễ dàng từ bỏ như vậy, Tất cả hô hào nhau ra sức đuổi giết.

Không cần phải nghi ngờ, đây chính là một hồi đại thắng.

Nhưng Tô Trường Không lại không thể chứng kiến hết thảy những chuyện này...

Ngay lúc ấy, Kim Bất Hoán đã mang theo Tô Trường Không về tới Lạc Nhật quan ải, Bùi Dương lập tức lớn tiếng kêu lên: "Y sư đâu? Nhanh đi tới!"

Tô Trường Không được mọi người ba chân bốn cẳng nâng vào bên trong một gian phòng yên tĩnh, y sư trong quân vội vàng tới kiểm tra tình huống cho hắn.

Ngay khi giáp trụ trên người hắn được cởi ra, tất cả mọi người đều run rẩy. Chỉ thấy bên trong khôi giáp đã bị máu nhuộm đỏ, lượng lớn huyết dịch không ngừng nhỏ giọt, nhiễm đến đỏ bừng mặt đất bên dưới.

"Thương thế như vậy. . . Thật sự có thể sống sót sao?" Những y sư sớm đã nhìn quen các loại thương tích, cũng không khỏi run sợ.

Nếu là người bình thường, phải chịu loại thương thế này, đã chết từ sớm rồi, cũng nhờ thân thể Tô Trường Không giống Hồng Chấn Tượng ngày trước, có cơ sở hùng hậu, sinh mệnh lực dũng mãnh, mới có thể cầm lại một hơi.

Đám y sư vội cuống cuồng xử lý miệng vết thương quanh thân Tô Trường Không, rửa sạch máu tươi, bôi đầy thuốc mỡ, tiến hành băng bó.

"Hồng. . . Hồng thống lĩnh công lực thâm hậu, cho nên không phải lo lắng về tính mạng. . . Thế nhưng, chỉ sợ sau này sẽ. . . Phế đi. . ." Cả đám bận rộn một hồi, sau đó một lão y sư lau mồ hôi trên trán, do do dự dự nói.

"Chuyện này. . . Ai. . ." Nghe vậy, tuy Bùi Dương đã sớm có dự đoán từ trước, nhưng tận tai nghe thấy điều nghiệt ngã này, trong lòng vẫn không nhịn được thương tiếc, cuối cùng tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.

Tô Trường Không lại bước lên vết xe đổ của Hồng Chấn Tượng.

Lúc trước, Hồng Chấn Tượng đã biến thành phế nhân, sau đó mạo hiểm sinh mệnh, đánh cược nguy hiểm một lần, lựa chọn dung nhập Yêu Ma Tinh Hạch, làm như vậy, mới có thể khôi phục lại.

Loại thương thế này, căn bản không phải y thuật bình thường có thể trị liệu được!

Tô Trường Không càng trẻ tuổi hơn, càng yêu nghiệt hơn Hồng Chấn Tượng, rõ ràng chưa bước vào Tiên Thiên, lại có thể chém giết một Tiên Thiên võ giả chân chính, làm sao chịu nổi khi mình biến thành một phế nhân như thế?

Bùi Dương cũng cảm thấy khó chịu, gã vừa nghe thủ hạ báo cáo, rõ ràng lúc trước Tô Trường Không có cơ hội chạy trốn, nhưng hắn đã lựa chọn quay đầu lại, chiến một trận sinh tử cùng Xích Cáp Đồ!

Huyết chiến hơn mười năm một lần đã xong.

Không thể nghi ngờ rằng, một trận chiến này đã khiến người người chấn động. Hung Lang Man tộc đại bại thua thiệt, chết trận thảm trọng, một Tiên Thiên võ giả Xích Cáp Đồ không biết từ nơi nào chui ra, lại bị Hồng Chấn Tượng chém giết tại chỗ.

Mà nghi ngờ rằng 'Hồng Chấn Tượng' đã trọng thương gần chết, khó có thể chữa trị được, có lẽ sẽ ngã xuống như vậy.

"Ta không chết?"

Ba ngày sau, Tô Trường Không mờ mịt mở mắt, đây là ý niệm đầu tiên hiện ra trong đầu hắn.

Đau!

Tiếp đó, Tô Trường Không hơi cử động một chút, đã cảm nhận được cơn đau đớn kịch liệt truyền đến, chóp mũi cũng ngửi thấy dược vị nồng đậm. Hắn hơi hơi nghiêng đầu qua một bên, thấy được thân thể của chính mình đã bị băng gạc quấn lại thành bánh chưng.

Đại não dần dần tỉnh táo, Tô Trường Không nhớ lại chuyện lúc trước, miệng hắn khẽ lộ ra một nụ cười đầy chua xót: "Đúng vậy. . . Ta phế đi rồi. . ."

Tại giây phút này, tâm trạng của Tô Trường Không đã trở nên cực kỳ phức tạp. Lúc trước, hắn từng trông thấy một đám binh lính phấn đấu quên mình, liều mạng ngăn trở Xích Cáp Đồ chỉ vì muốn tranh thủ cho hắn một con đường sống, vốn dĩ lúc đó, hắn nên nhân cơ hội kia mà chạy trốn mới là lựa chọn lý trí nhất.

Nhưng có đôi khi con người lại không phải một loài sinh vật thích hành động theo lý trí. Nếu thật sự làm tới trình độ có thể không quan tâm hết thảy, không bị cảm xúc của bản thân ảnh hưởng, lúc đó không thể gọi là người nữa rồi!

Và Tô Trường Không đã làm ra lựa chọn như Hồng Chấn Tượng, hắn dẫn động thiên địa linh khí nhập thể, tạm thời bước vào Tiên Thiên cảnh, chiến một trận sinh tử cùng Xích Cáp Đồ.

Nếu hiện giờ để Tô Trường Không lựa chọn lại một lần, chưa chắc hắn đã kiên quyết làm theo lựa chọn này.

May mà người thắng trận chiến ấy chính là Tô Trường Không.

Nhưng hắn cũng phải trả một cái giá khó có thể cứu vãn được, thân thể bị linh khí chưa luyện hóa, cuồng bạo xé rách thành trăm ngàn lỗ thủng, trọng thương gần chết. Tùy bảo vệ được một mạng nhưng kinh mạch toàn thân đã gãy lìa, về sau đừng nói tới chuyện luyện võ, phỏng chừng việc nhà nông bình thường cũng không làm được.

Đừng bảo hắn không chịu đả kích, đó là chuyện không có khả năng, người cứng cỏi như Tô Trường Không, cũng có một loại cảm giác lạnh lẽo tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.