Tướng lĩnh Hắc Lang quân cũng không phải thằng ngốc, bọn họ đã nhìn ra xu hướng suy tàn của trận chiến này, nếu tiếp tục chiến đấu, tất nhiên là tổn thất càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng cũng chỉ có lui lại.
Nhưng một khi lui lại, chỉ sợ sẽ khiến sĩ khí của Hắc Lang quân giảm mạnh, tương đương với đã mất đi quyền chủ đạo trong những trận huyết chiến về sau.
Chẳng qua… bọn họ không còn cách nào khác, chỉ có thể rút lui!
"Đuổi theo! Giết sạch đám mọi rợ này!"
Đám đông Hắc Lang quân bắt đầu lui lại, mà bên phía Đại Phong thiết kỵ lại hô hào đuổi giết, bên đường lưu lại từng khối thi thể.
"Đông đông đông!"
Mãi cho đến khi đuổi theo gần trăm dặm, sắp ngang qua đại thảo nguyên này, bên trong quân trận của Đại Phong thiết kỵ mới vang lên tín hiệu lui lại.
Giặc cùng đường chớ đuổi, thêm nữa, tất cả kỵ binh truy kích vừa trải qua đại chiến đều đã vô cùng mỏi mệt, nếu tiếp tục đuổi tới địa bàn của địch quân, sơ sẩy một chút, ngược lại sẽ bị phản đánh, nên biết dừng lại đúng lúc!
"Một trận chiến này. . . Thắng!"
"Hồng thống lĩnh! Hồng thống lĩnh chém giết đại dũng sĩ của Hắc Lang quân, còn nhổ được chừng ba tấm chiến kỳ!"
Đại Phong thiết kỵ toàn quân chiến thắng trở về.
Không cần phải nghi ngờ, tiêu điểm của một trận chiến này chính là 'Hồng Chấn Tượng' !
'Hồng Chấn Tượng' bảo đao chưa cùn, ở trong một trận chiến này lại tựa như Chiến Thần dũng mãnh, tung hoành ngang dọc, giết vào giết ra, chém giết vô số đại tướng, binh lính của địch quân, còn trực tiếp nhổ mấy tấm chiến kỳ của đối phương.
Chuyện này thực sự đã khiến tất cả thành viên Đại Phong thiết kỵ từ trên xuống dưới đều rơi vào điên cuồng.
Làm người nên làm loại anh hùng này!
"Thối quá. . ."
Mà bản thân Tô Trường Không, vừa trải qua một phen giết chóc, lúc này phía trên Tinh Văn Kim chiến giáp, đã sớm bị vết máu khô cạn nhuộm thành một mảnh đống hỗn độn, ở khe hở khôi giáp còn có ngón tay gãy lìa kẹt ở bên trong, y hệt vừa bước ra từ lò sát sinh.
"Giết quá nhiều người cũng có chút chán ngán!" Tô Trường Không thu hồi Yêu Khốc đao đang rít gào, run rẩy không ngớt vào vỏ đao, trong lòng thầm nói.
Tự mình lên chiến trường, đại phá Hắc Lang quân, nhưng trong lòng Tô Trường Không lại cũng không có quá nhiều vui sướng và hưng phấn, phần nhiều chính là cảm khái mạng người như rơm rác!
"Chấn Tượng! Làm tốt lắm!" Bùi Dương đã sớm đứng ở cửa thành tự mình nghênh đón. Gã thoải mái cười to, vô cùng vui sướng.
Một trận chiến này, bên bọn họ lấy được toàn thắng, gần như có thể chắc chắn về thế cục của trận huyết chiến này rồi. Từ trên xuống dưới Đại Phong thiết kỵ sĩ khí như hồng, mà Hắc Lang quân bên kia vừa ăn một hồi đại bại, sĩ khí chắc chắn sẽ suy sụp. Lần này bọn họ có thể chiếm cứ thế chủ động, thì tổn thất sau trận huyết chiến này sẽ rất nhỏ!
Hoa lạp lạp!
Bên cạnh có binh lính dẫn theo những thùng đựng đầy nước trong, giúp Tô Trường Không cọ rửa vết máu trên khôi giáp, thật nhiều nước trong hỗn hợp với huyết dịch đã khô cạn, trở nên bẩn thỉu, nhỏ giọt trên mặt đất.
Ban đêm, Bùi Dương bày tiệc mừng công để khao thưởng binh lính, nâng cao sĩ khí.
Nhưng Tô Trường Không lấy lý do ban ngày đại chiến quá mức mỏi mệt để chối từ.
Thứ nhất, đúng là hắn cũng mệt mỏi thật.
Thứ hai, bản thân hắn vốn không phải là Hồng Chấn Tượng, nếu tham gia yến tiệc lại nói sai điều gì, không khỏi vô cùng khó xử.
"Thiên đạo vô tình coi thiên địa vạn vật như sô cẩu (sô cẩu = chó cỏ, nhưng để thế nghe kỳ kỳ)! Nếu muốn không thành pháo hôi, rơm rác, chỉ còn cách cố gắng tăng lên thực lực bản thân." Tô Trường Không yên lặng nói trong lòng.
Mặc người khác vui mừng sung sướng, hắn vẫn ở lại trong phủ đệ tu hành. Lúc này, cảm giác của hắn với linh khí càng ngày càng trở nên rõ ràng, Đạo Dẫn Thuật tiến bộ cũng càng lúc càng nhanh.
Đúng như lời Bùi Dương từng nói, lần trước Tô Trường Không tự thân xuất mã, mang lại một hồi đại thắng, khiến cho Đại Phong thiết kỵ nắm giữ thế chủ động. Tới những trận chiến đấu về sau này, đều do Đại Phong thiết kỵ chủ động phái binh tới bên ngoài thành lũy đóng quân của Hắc Lang quân khiêu chiến. Song phương đại chiến, đều có người tử vong, nhưng một phương Đại Phong thiết kỵ có lượng người tử vong ít nhất.
Hết thảy đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Trong chớp mắt, đã là hai tháng sau khi Tô Trường Không đi vào Lạc Nhật quan ải. Trong hai tháng thời gian này, hắn chỉ xuất chiến ba lượt nhưng mỗi một lần hắn xuất chiến, gần như một phương Hắc Lang quân đều thất bại tan tác, đều vừa thấy hắn đến lập tức minh kim thu cổ, chỉ phòng mà không chiến.
Trong hai tháng thời gian, một phương Đại Phong thiết kỵ chết khoảng một hai vạn người, mà số người chết bên phía Hắc Lang quân lại vượt qua năm vạn! Không thể nghi ngờ phe bọn họ đang chiếm ưu thế!
"Sắp kết thúc rồi!" Trong lòng Bùi Dương dâng lên từng đợt thoải mái.
Lần huyết chiến này cũng gần tới lúc hạ màn rồi. Một phương bọn họ chiếm cứ ưu thế cực lớn, chỉ phải trả cái giá nhỏ nhất đã hoàn thành nhiệm vụ, Bùi Dương cũng có thể tiếp tục ngồi yên ổn trên cái ghế châu chủ của mình.
"Tô Thái Lai. . . Đúng là rồng giữa loài người! Hắn còn yêu nghiệt hơn Chấn Tượng. . . Nhưng đáng tiếc, hắn sẽ không chịu ở lại Đại Phong châu thành!" Bùi Dương cũng không khỏi âm thầm thở dài.
Gã biết một trận chiến này có thể như thế thuận lợi, không thể không nhớ tới sự trợ giúp của Tô Trường Không, dù hắn chỉ có một người, nhưng cải trang thành Hồng Chấn Tượng, giết địch như ma, chỉ chuyện này thôi cũng đủ khiến cả Đại Phong thiết kỵ đều sôi trào, sĩ khí đại chấn.
Phải biết rằng, một đội quân có sĩ khí xuống thấp và sĩ khí ngút trời, sẽ bộc phát ra sức chiến đấu hoàn toàn khác biệt!
Nhưng Bùi Dương cũng biết với tính cách của Tô Trường Không, hắn tuyệt đối không thể ở lại Đại Phong châu thành như Hồng Chấn Tượng. Lại nói, hắn sẽ xuất lực ở trong trận chiến này, hoàn toàn là vì giao dịch giữa hai người.
Lúc ban đêm, Tô Trường Không luyện xong một hồi Ngũ Cầm Hí, lại bắt đầu tu luyện Đạo Dẫn Thuật.
Trong ánh mắt hắn có chút hưng phấn, đơn giản là vì trong khoảng thời gian này, hắn quyết tâm chủ tu Đạo Dẫn Thuật, đã mang tới chút lĩnh ngộ, khiến tu hành Đạo Dẫn Thuật tiến bộ thần tốc, đã tiếp cận ngưỡng cửa bát cảnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay có thể đột phá!
Hô hô hô!
Tô Trường Không thu nhiếp tinh thần, bắt đầu tu luyện Đạo Dẫn Thuật, hô hấp theo quy luật, đại não trở thành trống rỗng, mặc cho tinh thần, ý niệm tự mình vận động, đắm chìm trong một loại cảnh giới không linh.
Ngay lúc này, hắn có thể cảm nhận được linh khí đang lưu động trong thiên địa, từng luồng linh khí này nhìn như nhã nhặn, kì thực lại vô cùng rối loạn!
"Hô!"
Ngay lúc Tô Trường Không tiến vào trạng thái, thân thể lại hơi hơi nóng lên, khi tu luyện Đạo Dẫn Thuật tới cực hạn, hắn có thể cảm nhận được, lượng lớn linh khí đều bị dẫn dắt, hội tụ tới bên người hắn.
Mà cùng lúc với một mảnh mặt trời ngày mới sáng lên, Tô Trường Không cảm giác thân thể trào dâng từng đợt thoải mái, tư duy càng thêm nhạy bén, hình như trong cơ thể vừa có một luồng nhiệt lưu bốc lên, khiến cho thể chất đều sinh ra lột xác!
"Đột phá rồi. . ." Tô Trường Không mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Hắn rất rõ ràng, trải qua mấy tháng khổ tu này, rốt cuộc Đạo Dẫn Thuật đã tiến thêm một bước, bước vào đệ bát cảnh!