Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 529 - Hậu Quả Khó Mà Thừa Nhận Nổi!!!




Hồng Chấn Tượng bị thương rất nặng nhưng hắn lại không hiểu y thuật, chỉ có quay về Đại Phong châu thành, để cho y sư có y thuật cao minh đến xem tình huống.

"Ừm. . . Mau đưa hắn trở về!" Bùi Dương lập tức dùng sức gật đầu, cõng Hồng Chấn Tượng lên.

Không chút chậm trễ, hai người Tô Trường Không và Bùi Dương đã mang theo Hồng Chấn Tượng nhanh chóng rời đi.

Hắc Chiểu lâm vốn đang hỗn loạn, lại một lần nữa trở nên bình tĩnh.

Hai người chạy đi cực nhanh, trước khi trời sáng, đã vượt qua khoảng cách hơn ngàn dặm, quay trở về Đại Phong châu thành.

"Tô tiên sinh, ta đưa Chấn Tượng đến Bùi gia trước đã, hôm nay đa tạ sự trợ giúp của ngươi!" Trên con đường của Đại Phong châu thành không có một bóng người, Bùi Dương cõng Hồng Chấn Tượng vô cùng cảm kích nói với Tô Trường Không.

"Ừm, ngươi nắm chặt thời gian, đừng chậm trễ." Tô Trường Không gật đầu, để cho Bùi Dương nhanh chóng mang Hồng Chấn Tượng đến Bùi gia trị liệu.

Hắn không tiện cùng đi, mà dù cùng qua cũng không giúp được chuyện gì.

Bùi Dương cũng biết điểm này, sau khi nói lời cảm tạ cùng Tô Trường Không, gã nhanh chóng quay về Bùi gia, ở bên trong Bùi gia, đệ tử Bùi gia nắm giữ y thuật cao minh, có thể kiểm tra tình huống cho Hồng Chấn Tượng.

"Hi vọng Hồng thống lĩnh không có việc gì. . ." Tô Trường Không ngầm thở dài trong lòng.

Lúc trước hắn có kiểm tra thương tích cho Hồng Chấn Tượng, nên biết gã bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ là khó có thể khỏi hẳn, mà dù khỏi hẳn cũng để lại hậu hoạn vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng Tô Trường Không lại bất lực với loại chuyện này, chỉ có thể cầu nguyện giúp Hồng Chấn Tượng mà thôi.

Việc đã xong, hắn xoay người quay về trang viên.

"Bùi Dương không có việc gì?"

Mà lúc này ở bên trong Bùi gia, mọi người Bùi gia nhìn thấy Bùi Dương bình an trở về, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Mau cho người đi mời Bùi Phùng bá bá tới!" Bùi Dương cõng Hồng Chấn Tượng lập tức cho người trong tộc đi tìm y sư đến kiểm tra tình huống cho Hồng Chấn Tượng.

Đám đệ tử Bùi gia còn lại cũng phát hiện Hồng Chấn Tượng đang bị trọng thương, lập tức đi tới hỗ trợ, sắp xếp nơi yên ổn cho Hồng Chấn Tượng nghỉ ngơi.

Một hai canh giờ sau, trong một gian phòng im lặng, một lão giả đầu bạc đang cau mày kiểm tra thương tích cho Hồng Chấn Tượng.

"Tình huống thế nào rồi?" Bùi Dương ở một bên lập tức hỏi.

Lão giả đầu bạc thở dài nói: "Hồng thống lĩnh bị thương vô cùng nặng. . . Giống như có một quả bom nổ tung trong cơ thể hắn, chủ kinh mạch gãy lìa, thân thể sắp tan vỡ, có thể sống sót cũng vì công lực hắn thâm hậu, bảo trụ tánh mạng là không thành vấn đề. . . Nhưng sợ là về sau không cách nào so sánh với người bình thường được."

"Chuyện này. . ." Bùi Dương nghe vậy thân thể khẽ run lên, có chút ngơ ngác không biết nên nói gì cho phải.

Hồng Chấn Tượng đối chiến với yêu nhân Hồng âm khủng bố kia, vì có thể thủ thắng, đã mạnh mẽ dẫn động thiên địa linh khí nhập thể, bước vào Tiên Thiên cảnh. Tuy sau đó, gã đã đánh chết Hồng m, nhưng lại bị luồng thiên địa linh khí kia trùng kích vào khắp các nơi trong cơ thể, kinh mạch gãy lìa, thân thể gần như vỡ ra.

Thương tích như vậy, nếu là người bình thường, sớm đã chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Hồng Chấn Tượng không chết, cũng vì căn cơ của gã hùng hậu, thể chất dũng mãnh, bảo trụ tánh mạng là không thành vấn đề, nhưng về sau lại khó có thể khỏi hẳn, chỉ có thể làm một người bình thường.

Trong lòng Bùi Dương không khỏi sinh ra áy náy, tự trách, Hồng Chấn Tượng vì cứu viện gã mới gặp phải thương tích vô cùng nặng nề này.

“Đừng kể với những người khác về chuyện của Chấn Tượng!" Rất nhanh, Bùi Dương đã cảnh cáo lão giả đầu bạc một câu.

Hồng Chấn Tượng gần như phế bỏ, việc này vô cùng quan trọng, phải phong tỏa tin tức ngay.

"Được." Lão giả đầu bạc cung kính nhận lời.

Bùi Dương cảm giác từng đợt vô lực dâng lên, gã cùng với lão giả đầu bạc tạm thời rời khỏi phòng, để cho Hồng Chấn Tượng tĩnh tu.

"Ta. . . sẽ biến thành một tên phế nhân, tay trói gà không chặt?" Ngay khi hai người rời khỏi, Hồng Chấn Tượng đang trong cơn hôn mê lại gian nan mở mắt.

Sắc mặt gã tái nhợt, đôi môi không có một chút máu. Lúc nãy, trong lúc mơ mơ màng màng, gã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người Bùi Dương. Nhưng tin tức đó lại khiến hắn có chút khó mà thừa nhận hiện thực này.

Từ một võ giả có thể giết vào giết ra trong thiên quân vạn mã, lại biến thành một tên phế nhân ngay cả bát cũng bưng không xong?

Dù là người có thần kinh cứng cỏi như Hồng Chấn Tượng, cũng tuyệt đối khó mà thừa nhận nổi loại đả kích này, quả thực còn khó chịu hơn cả cái chết!

Hồng Chấn Tượng ngơ ngác nằm trên giường, cảm giác đau đớn truyền đến từ thân thể, cùng với cảm giác suy yếu trước nay chưa từng có, đôi mắt trở nên ám đạm, không biết gã đang suy nghĩ điều gì.

Thanh Đằng trang viên, sau khi Tô Trường Không nghỉ ngơi một hồi, đến hừng đông ngày hôm sau, hắn mới kiểm tra thu hoạch của chuyến đi hôm trước.

Tô Trường Không chém giết Ma Ảnh, đã đạt được ba kiện vật phẩm, một viên Yêu Ma Tinh Hạch, một quả cầu màu đen không biết là cái gì, còn có một tấm lệnh bài.

Tấm lệnh bài kia là lệnh bài thân phận, trên lệnh bài có khắc hai chữ "Yêu Võ" với phong cách cổ xưa. Khẳng định đây chính là lệnh bài thân phận của Ma Ảnh, và cái gọi là Yêu Võ này, hẳn là một thế lực hay tổ chức nào đó!

Hồng m, Ma Ảnh đều là thành viên trong đó, vừa nghĩ đã biết "Yêu Võ" này tuyệt đối là một thế lực cấp bậc quái vật to lớn, phỏng chừng cũng không kém hơn ngàn năm thế gia!

Tô Trường Không chuẩn bị lúc trở về sẽ xử lý tấm lệnh bài thân phận này.

Về phần Yêu Ma Tinh Hạch, đương nhiên không cần nhiều lời, nó vốn là bảo vật, có bao nhiêu cũng không ngại nhiều!

Dùng để luyện đan, chú binh đều là vạn kim khó cầu, nếu có thể, Tô Trường Không sẽ luyện ra một lò Yêu Võ đan nữa, thứ kia mang tới trợ giúp không nhỏ cho hắn!

Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt Tô Trường Không nhất, lại là một quả cầu màu đen có kích cỡ bằng nửa nắm tay kia.

"Món đồ chơi này là cái gì? Nhưng nó được Ma Ảnh mang theo bên mình, khẳng định là một loại bảo vật nào đó!"

Tô Trường Không cầm quả cầu màu đen kia trong tay, tò mò không thôi. Đáng tiếc, hắn quan sát nó một hồi, vẫn không phát hiện ra điểm gì đặc biệt.

Tô Trường Không trầm ngâm một lúc lâu, quyết định thử rót chân khí của bản thân vào bên trong quả cầu nọ.

"Ong ong ong!" Chuyện kỳ dị đã xảy ra, theo chân khí rót vào, quả cầu màu đen này bắt đầu chấn động. Tình huống đột ngột ấy lập tức khiến Tô Trường Không ném nó đi, âm thầm đề cao cảnh giác.

Mà quả cầu màu đen kia vừa rơi xuống mặt đất, bên trong lại có quang mang màu tối đen phóng ra ngoài, hình thành nên một bức tranh trong không khí phía trên quả cầu nọ.

Bức tranh kia được hình thành từ dòng khí màu đen bên trong quả cầu ấy hội tụ lại, tựa như mây khói, bất cứ lúc nào cũng đang biến hóa. Nhìn kỹ một chút, sẽ thấy có một cái đầu yêu ma ẩn hiện ở chỗ sâu trong dòng khí màu đen nọ, gương mặt kia cũng đang không ngừng biến ảo, không có hình dạng cố định.

"Đây là. . . Thần Ý đồ?"