Tuy Tiếu Biệt Ly đã dựa vào thân pháp của bản thân để tránh đi trước khi mũi tên tới nơi, nhưng từng mũi Phong Lôi Tiễn mang theo uy lực mạnh mẽ, kéo theo động tĩnh kinh người ấy cũng khiến cây cối xung quanh nổ nát, hoa cỏ đổ rạp, làm người ta kinh hãi không thôi.
Nếu bị một mũi tên như vậy bắn thẳng vào người, làm sao còn mạng nữa?
"Kéo giãn khoảng cách?" Tiếu Biệt Ly lập tức cắn răng triển khai khinh công, bỏ chạy về phía xa xa.
Đây là một loại chiến thuật của thần xạ thủ. Bọn họ vừa tấn công tầm xa, vừa liên tục kéo giãn khoảng cách, tục gọi là ‘thả diều’. Kể cả khi đối phương có tu vi võ đạo cao thâm hơn mình thì lúc chạm mặt, cũng chỉ có thể đơn phương chịu đánh, và một khi vô ý, kết cục chính là chết.
Nhưng áp dụng chiến thuật này với Tô Trường Không lại là vô dụng.
Tiếu Biệt Ly trốn, Tô Trường Không đuổi, hai người vẫn luôn nằm trong tầm bắn của đối phương, trừ phi một phương bại vong, nếu không, cuộc chiến này sẽ không dừng lại!
Cứ như vậy, hai người một đuổi một chạy, đã chạy ra hơn mười dặm. Trong lúc ấy hai người đã đối đầu mấy chục tiễn, thoạt nhìn hai bên sàn sàn như nhau, không phân cao thấp, thế nhưng trên trán Tiếu Biệt Ly lại chảy ra mồ hôi lạnh: "Tiểu tử này. . . Là quái vật sao? Lại có chân khí hùng hậu như thế? Xuất liên tục mấy chục tiễn còn không suy yếu chút nào?”
Uy lực Phong Lôi Tiễn của Tô Trường Không thật lớn, theo lý loại công kích này cũng khiến hắn tiêu hao thật lớn, nhưng nội công của hắn lại thâm hậu, cửu cảnh Quy Tức Công cộng thêm bát cảnh Cự Kình công, hoàn toàn đủ để chống đỡ cho hắn trực tiếp phát ra tới trăm tiễn như vậy, dù bắn sạch số mũi tên cũng không mỏi mệt.
Ngược lại, đúng là tu vi võ đạo của Tiếu Biệt Ly không kém, nhưng gã lại am hiểu nhất là tiễn thuật, trình độ nội công tuyệt đối không bằng Tô Trường Không, bởi vậy so tiêu hao, dần dần đã có chút chống đỡ hết nổi.
"Thì ra là thế. . . Lấy kình lực xảo diệu khiến cho mũi tên thay đổi một chút biên độ, đạt đến hiệu quả chuyển hướng, ta cũng thử xem sao!"
Tô Trường Không chẳng những đang đối phó với Tiếu Biệt Ly, ngược lại, hắn còn đang nghiên cứu kỹ xảo bắn tên của Tiếu Biệt Ly, giá trị tiềm năng của hắn cực cao, lại có ngộ tính kinh người, vừa nhìn thấy Tiếu Biệt Ly xuất liên tục mấy chục tiễn, đã có chút lĩnh ngộ.
"Hưu!"
Tô Trường Không lại bắn ra một mũi tên. Lúc ban đầu, một mũi tên này vẫn bay thẳng tắp tiến tới như trước, mà ở giữa không trung bỗng vẽ nên một đường cong, né khỏi đám cây cối ven đường, bắn nhanh về phía Tiếu Biệt Ly.
“Hả?"
Một mũi tên khác hoàn toàn những mũi trước này, rõ ràng đã khiến Tiếu Biệt Ly có chút không phản ứng kịp. Gã vội vàng giận quát một tiếng, cánh tay nổi đầy gân xanh, bành trướng thêm một vòng, dùng cánh cung trong tay làm vũ khí, đón đỡ một mũi tên đang dùng góc độ xảo quyệt phóng tới kia.
"Xuy!"
Một mũi tên này bị Tiếu Biệt Ly cứng rắn đánh lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu ban đầu, nhưng vẫn xẹt qua vai trái của gã, để lại một vết máu thật sâu, tới mức có thể nhìn thấy tận xương.
"Nên kết thúc thôi! Bắn chết hắn!" Cũng đúng lúc này, trong con ngươi Tô Trường Không hiện lên một tia sắc bén.
Hắn đã muốn chấm dứt trận chiến này!
Tô Trường Không đưa tay ra bao đựng tên sau lưng, lấy tới một mũi tên. Toàn thân mũi tên này đều được chế tạo từ kim loại, hiện ra màu bạch kim, còn có tinh văn nhàn nhạt quấn quanh, đúng là mũi tên làm từ Tinh Văn Kim!
Lúc trước sau khi Tô Trường Không cướp bóc Bùi Thần, hắn đã ném cả thanh bảo kiếm và bộ giáp trụ vốn được gia nhập lượng lớn Tinh Văn Kim của gã vào lò luyện, sau đó một lần nữa lấy ra Tinh Văn Kim từ bên trong, lại làm một lần thăng cấp cho toàn bộ những trang bị của mình. Phần Tinh Văn Kim còn thừa lại đã được hắn dùng để tạo ra 12 mũi tên Tinh Văn Kim, cực kỳ xa xỉ.
"Ông!"
Ngay lúc này, ở trong đan điền của Tô Trường Không, cương khí hình đao đang cộng minh, một luồng đao cương lập tức chạy dọc theo kinh mạch lao đến, gia trì ở phía trên mũi tên, khiến cho mũi tên sinh ra âm thanh vù vù, chấn động không thôi
Đao cương có thể bám vào phía trên lưỡi dao, thậm chí cả phía trên bàn tay, nhưng rất khó rời khỏi thân thể đả thương người, nhưng Tô Trường Không lại có thể bám đao cương lên phía trên mũi tên, tiến hành sát thương tầm xa, uy lực cũng mạnh đến đáng sợ!
Nhưng đao cương quá hung mãnh, mũi tên bình thường không chịu nổi, sẽ trực tiếp vỡ vụn, chỉ mũi tên được luyện chế từ Tinh Văn Kim mới có thể thừa nhận được, mới có thể hoàn mỹ chịu tải đao cương, tạo nên uy lực kinh thế hãi tục.
"Đùng!"
Lại một mũi tên bắn ra, mũi tên Tinh Văn Kim mang theo đao cương ngưng tụ, lấy tốc độ còn nhanh gấp hai, gấp ba lần những mũi tên trước, bắn thẳng tới, mang theo tiếng nổ bạo liệt, phá vỡ rào cản âm thanh. Phía trên mũi nhọn ngưng tụ hàn mang kim loại vô kiên bất tồi!
"Không tốt!"
Trong con ngươi của Tiếu Biệt Ly là vô vàn run sợ. Gã có dự cảm nguy cơ tử vong đang tới gần mình.
Chính ngay giây phút khẩn yếu quan đầu (cực kỳ nguy cấp) này, tất cả tiềm năng của gã đã bị kích phát. Chỉ thấy thân hình Tiếu Biệt Ly vừa lùi về phía sau kéo giãn khoảng cách, vừa liên tục giương cung cài tên, xuất liên tục ba tiễn, từ ba góc độ khác biệt lao nhanh đến nghênh đón một mũi tên mang uy thế phong lôi đang bắn tới.
"Phanh phanh phanh!"
Nhưng phản ứng nhanh chóng này lại có chút giống như châu chấu đá xe.
Ba mũi tên của gã vừa va chạm vào mũi tên Tinh Văn Kim đã ngưng tụ đao cương, lại dễ dàng sụp đổ, nổ tung bắn ra, không thể ngăn trở hoặc là thay đổi một chút góc độ nào của mũi tên này.
Và hẳn nhiên, nó vẫn như cũ giết thẳng về phía Tiếu Biệt Ly!
"Không!" Tiếu Biệt Ly ý thức được chuyện không ổn, trong miệng phát ra một tiếng gầm không cam lòng. Gã có chút khó mà thừa nhận nổi kết cục này.
Thật ra với thân phận này, gã có chết ở trên tay người khác cũng được thôi, nhưng cố tình lại chết bởi phương diện mà bản thân am hiểu nhất, lấy làm kiêu ngạo nhất. Gã lại bị người đánh bại, còn đánh chết trên chính phương diện tiễn thuật!
Không cần biết như thế nào, Tiếu Biệt Ly đều không thể tưởng tượng nổi, càng không thể thừa nhận được loại kết cục này.
"Đùng!"
Nhưng chẳng quan tâm tới chuyện gã không cam lòng ra sao, thì bản thân gã cũng không cách nào thay đổi được tử vong đang ập đến.
Trong tiếng máu thịt bị xé rách, phần ngực Tiếu Biệt Ly bị bắn thẳng vào, tạo nên một lỗ máu có kích cỡ bằng miệng bát, thân thể gã bay ngược ra ngoài. Mũi tên Tinh Văn Kim ấy đã mang theo cả thân thể gã va chạm lên một gốc đại thụ thô to bằng nửa thắt lưng người lớn, làm thân cây đại thụ nọ gãy gập lại, mới chịu ngừng.
Hai mắt Tiếu Biệt Ly trợn trừng trừng, máu tươi tràn ra từ miệng. Đây tuyệt đối là vết thương trí mệnh, không cách nào thay đổi nữa. Ngay lúc này, gã vừa há miệng tựa như còn muốn nói gì đó.
"Phốc!"
Nhưng giây tiếp theo Tô Trường Không đã bổ khuyết thêm một mũi tên, xuyên thủng đầu Tiếu Biệt Ly, khiến gã không thể phát ra bất cứ tiếng hét thảm nào, đã chết tại chỗ!