Tô Trường Không không dám sơ suất. Hắn biết rõ thực lực tiêu chuẩn của Yến Phi hơn hai tên đồ đệ của lão không chỉ một bậc.
Chiêu thức đã tới gần, Tô Trường Không lập tức vung đao chống đỡ!
"Đang đang đang!"
Âm thanh kim loại va chạm vào nhau nổ tung y như nhịp trống đánh.
Kình lực tản ra bên ngoài khiến ánh nến trong đại điện đều bị thổi tắt, chỉ còn lại đống lửa ở giữa căn phòng vẫn còn cố gắng chống chịu.
Ngay lập tức, ánh sáng trong đại điện trở nên mờ ảo, tối tăm.
"Hả? Ta chém không đứt đao của lão! Là chân khí!"
Tô Trường Không phòng ngự trường đao của Yến Phi đang chém tới, thử dồn khí lực, muốn chặt đứt binh khí của Yến Phi, nhưng chuyện này lại không dễ làm như vậy.
Một lần thất bại, hắn mới chú ý tới trên lưỡi đao của Yến Phi có ánh huỳnh quang nhàn nhạt lưu chuyển.
Đó là chân khí!
Yến Phi vẫn cách Thần Lực cảnh một đoạn nhưng trình độ nội công của lão lại có chút không tầm thường.
Trên thực tế, bởi vì Yến Phi đã lớn tuổi, cơ năng thân thể bắt đầu suy yếu, khiến cho xác suất tiến vào Thần Lực cảnh của lão trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng Yến Phi lấy thừa bù thiếu, chuyển qua tu luyện nội công, lại cộng thêm một môn Phi Yến Đao Pháp không tầm thường khiến cho lúc lão đối mặt với cường giả Thần Lực cảnh, hoàn toàn đủ lực chiến một trận!
"Đao pháp của người này đơn giản thô bạo, nhưng không đủ biến hóa! Không thể cho hắn có cơ hội thở dốc!"
Không chỉ có Tô Trường Không phát hiện sự khác biệt trong chiêu thức của Yến Phi, lão cũng phát hiện ra đặc điểm của đao pháp mà Tô Trường Không tu luyện, đó là quá mức trực lai trực vãng (thẳng thắn đơn thuần, ít biến hóa).
Một màn này khiến Yến Phi thấy được ánh bình minh của thắng lợi.
Lực lượng và tốc độ của Tô Trường Không đều hơn hẳn lão nhưng lão cũng có ưu thế. Đó là đao pháp tinh diệu.
Lão hoàn toàn có thể dựa vào điểm này, triển khai công kích dồn dập, áp đảo Tô Trường Không, chém giết hắn!
"Đang đang đang!"
Chỉ trong nháy mắt sau khi Tô Trường Không và Yến Phi bắt đầu giao thủ, hai người bọn họ đã va chạm tới mười mấy lần, chuyện này khiến huyết dịch trong người Tô Trường Không bắt đầu sôi trào.
Trước kia, những đối thủ hắn gặp được đều là vài tên tặc phỉ bình thường, mãi tới bây giờ mới chạm phải cao thủ như Yến Phi này.
Đối phương có thể đảm nhiệm vai trò đá thử đao cho hắn!
Song phương không ai nhường ai, kịch liệt giao thủ trong tòa miếu đổ nát.
Tô Trường Không có ưu thế ở chỗ tốc độ, lực lượng, phản ứng nhanh hơn, mà Yến Phi lại có ưu thế ở chỗ kinh nghiệm lão luyện, đao pháp tinh diệu, mau lẹ!
"Xuy xuy xuy!"
Kình lực dư thừa cắt qua khắp nơi, khiến những cọc gỗ chống đỡ trần miếu này vốn đã cũ kỹ lại càng thêm rách nát. Vụn gỗ bay tán loạn khắp nơi, trên thân cọc xuất hiện rất nhiều vết rách thật sâu.
Hai bên giằng co khá lâu, chừng ba, bốn mươi chiêu sau sắc mặt Yến Phi khẽ biến: "Không được... Không bắt được hắn, thể lực và nội lực của ta đều sắp không chống đỡ nổi!"
Thể phách của Yến Phi vốn không bằng Tô Trường Không, càng đừng nói tới chuyện tuổi tác.
Tô Trường Không đã đạt tới Thần Lực cảnh, hơn lão một bậc, lại đang thời kỳ thanh niên khỏe mạnh.
Càng kéo dài, hoàn cảnh của lão càng thêm xấu.
"Yến mỗ nhớ kỹ chuyện hôm nay!"
Sau lần thứ hai Yến Phi va chạm cùng Tô Trường Không, cả người lão không tiến mà lập tức lùi lại, bóng dáng chợt lóe, lập tức nhảy lên muốn trốn ra bên ngoài cửa lớn.
Ngay lúc đó, trong miệng lão phát ra một tiếng thét dài đầy căm giận.
Hai đồ đệ đều chết trong tay Tô Trường Không, khiến cho Yến Phi cực kỳ phẫn nộ.
Nhưng lão không mất đi lý trí, sau khi hiểu rõ rằng nếu tiếp tục đánh kết quả chỉ là thua nhiều thắng ít, lão lập tức dứt khoát lựa chọn rời đi.
Mặc dù lão không biết thân phận của người này, nhưng hơn phân nửa đối phương có quan hệ với Hắc Thiết sơn trang.
Về sau, vẫn còn cơ hội trả thù!
Tô Trường Không vừa làm nóng người xong, huyết dịch đã bắt đầu sôi trào, muốn sảng khoái chiến một trận, lại thấy Yến Phi không chịu đánh, muốn chạy trốn.
Làm sao hắn nguyện ý buông tha?
"Đùng!"
Tô Trường Không vận chuyển Quy Tức chân khí trong đan điền, hội tụ phía trên tứ chi.
Ngay lập tức, cơ bắp hai tay, hai chân hắn phồng lên, tràn ngập cảm giác hung mãnh. Lực lượng và tốc độ cũng tăng trưởng một mảng lớn!
"Cứ như vậy mặc kệ đồ đệ của ngươi? Thôi, ở lại đây đi, để ta tiễn ba sư đồ các ngươi đoàn tụ! Chết cho ta!"
Tô Trường Không thuần thục nhẹ nhàng thi triển chiêu Hổ Hí trong Ngũ Cầm Hí, hai chân cùng đạp, như mãnh hổ chụp mồi. Bàn chân dẫm lên mặt đất tạo thành dấu chân lõm sâu xuống chừng nửa tấc, trong cổ họng phát ra một tiếng rít gào, cả thân hình lao thẳng tới.
Trong chớp mắt, hắn đã đuổi kịp Yến Phi đang chạy trốn.
Sau đó một đao phách trảm xuống.
Mà một đao này, khác so với những lần trước. Lần này là hai tay nắm đao!
"Xuy!"
Một đao này tương tự như chùy sắt đánh xuống.
Lưỡi đao bị kình phong bám vào sinh ra một luồng lực lượng áp bách khiến gương mặt già nua của Yến Phi hơi vặn vẹo, trong lòng hoảng sợ vô cùng.
Tới bây giờ lão mới hiểu, hóa ra lúc trước khi giao chiến, Tô Trường Không căn bản không dùng toàn lực.
Đối phương chẳng những đã đạt tới Thần Lực cảnh, về phương diện nội công cũng có tạo nghệ thâm sâu.
Một đao bùng nổ này, thế không thể đỡ!
"Ngăn cản!" Yến Phi cắn răng, rót toàn bộ chân khí tích tụ được vào thân đao, nâng đao lên đón đỡ, hy vọng có thể ngạnh kháng được một đao này của Tô Trường Không, sau đó sẽ dựa vào thân pháp cao minh, mượn lực bay ngược, thoát khỏi nơi này!
"Ca sát!"
Nhưng Trảm Thiết đao dày nặng lại mang theo một luồng lực lượng to lớn khó có thể địch nổi.
Đao lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát, trảm xuống.
Trong khoảnh khắc, lưỡi dao va chạm, trường đao trong tay Yến Phi đã rền rĩ kêu lên một tiếng ca sát gãy đôi.
Nhưng thế tới của lưỡi dao trong tay Tô Trường Không vẫn tiếp tục đè xuống!
"Không..."
Yến Phi chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đầy hãi hùng khiếp vía. Ngay sau đó, lão đã cảm thấy một cơn đau đớn tràn ngập trong đầu.
Trảm Thiết đao chém xuống.
Thân thể Yến Phi như một chiếc cọc gỗ bị búa sắt bổ thẳng vào, từ giữa thân thể nứt thành hai nửa, nghiêng theo từng hướng khác nhau.
Máu tươi hỗn hợp nội tạng vương vãi khắp nơi trên mặt đất, nhiễm lên lớp tuyết bên ngoài cửa chùa miếu.
Hết thảy xung quanh lại một lần nữa bình tĩnh xuống, chỉ còn tiếng nức nở, trầm thấp của gió tuyết bên ngoài.
Đến đây, một hồi đại chiến trong chùa miếu giữa rừng hoang, đã kết thúc!