Kể từ đó, tại nha môn tri phủ đã biến thành tình huống mỗi năm bước sẽ có một trạm canh gác, mỗi mười bước lại có một tốp lính tuần tra, cả tri phủ nha môn đều trọng binh phòng thủ, chật như nêm cối.
"Cung thống lĩnh, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay! Chậm chạp không thể giải quyết chuyện, giấy không thể gói được lửa!" Một nam nhân mặc quan phục, dáng vẻ hào hoa phong nhã thở dài nói.
Nam nhân này không phải người khác, đúng là tri phủ Cung Ngọc Long của Mặc Lâm phủ thành, mà nam nhân khôi ngô mặc giáp trụ màu vàng lợt ngồi ở bên cạnh Cung Ngọc Long đang nghe hắn nói lời sắc bén kia, lại là thống lĩnh Cung Phách của Mặc Lâm quân.
Trên mặt Cung Phách cũng có một tia lo âu. Hắn chính là thủ hộ thần Mặc Lâm phủ thành, trong quá khứ mỗi khi có chuyện gì, hắn đều có thể xử lý ổn thỏa trong khoảng thời gian ngắn, duy trì trật tự cho Mặc Lâm phủ thành.
Nhưng lúc này lại không như lúc trước, kẻ làm loạn vốn không phải người, mà là một con yêu ma! Một con yêu ma chân chính! Một con yêu ma bị chặt đầu cũng không chết!
"Ngọc Long, ta bảo ngươi liên hệ cùng Đại Phong châu thành, tình huống như thế nào?" Cung Phách dò hỏi.
Đại Phong châu được biết tới là nơi có mười phủ, mà hết thảy trung tâm lại là Đại Phong châu thành do Đại Phong châu chủ Bùi Dương tọa trấn, thống lĩnh hơn bốn mươi vạn Đại Phong thiết kỵ, tung hoành vô địch.
Hiện giờ Mặc Lâm phủ thành đã xuất hiện yêu ma chân chính, sau khi Cung Phách trở về lập tức để cho Cung Ngọc Long soạn một phong thư, bẩm báo việc này cho cao tầng tại Đại Phong châu thành, hi vọng Đại Phong châu thành có thể phái người đến giải quyết.
Yêu ma chân chính xuất hiện tại Mặc Lâm phủ thành, lúc trước chính Cung Phách đã ăn chút thiệt thòi, cho nên hắn cảm nhận được uy hiếp rất lớn từ nó.
Đại Phong châu thành là trung tâm của một châu, cho nên thực lực, nội tình tuyệt đối hơn xa một cái Mặc Lâm phủ thành, nếu nơi ấy phái cao thủ tiến đến, hắn tin tưởng rằng bọn họ đối phó với yêu ma Phong Mạc kia không thành vấn đề.
Cung Ngọc Long nghe vậy, chân mày nhíu chặt nói: "Đại Phong châu thành cách nơi này quá xa xôi, ta đã phái đệ tử Cung gia tới Đại Phong châu thành tự mình truyền tin rồi. Thời gian đã trôi qua chừng một tháng, theo lý thuyết, từ mấy ngày trước, người được Đại Phong châu thành phái tới nên đến nơi rồi nhưng lại không có một chút động tĩnh."
Trong lòng Cung Ngọc Long cũng đầy nghi hoặc, hiệu suất làm việc của Đại Phong châu thành không nên thấp như vậy, lẽ ra sau khi bọn họ nhận được thư tín nên phái người đi luôn và người hỗ trợ phải tới đây từ vài ngày trước rồi mới đúng!
"Người nào?"
"A a a!"
Ngay tại lúc hai người đang bàn luận, từ ngoài phòng truyền tới tiếng quát mắng của Mặc Lâm quân, cùng với tiếng kêu thảm thiết khi gần chết vang lên liên tiếp.
"Hắc hắc hắc! Cung Phách. . . Ta đúng hẹn tới tìm ngươi ! Mau ra đây đi! Bụng ta đã rất đói!" Một tiếng cười quái dị đầy cuồng vọng vang lên, quanh quẩn ở trong tai mọi người.
"Là Phong Mạc! Lão đến đây rồi!" Mí mắt Cung Phách hơi hơi nhảy dựng lên.
Nơi này chính là nha môn tri phủ của Mặc Lâm phủ thành đó, Phong Mạc nọ quá mức lớn mật rồi, lão dám trực tiếp lao thẳng vào nha môn tri phủ?
Đây hoàn toàn là không đặt uy nghiêm của triều đình vào trong mắt!
Nhưng lập tức, trong lòng Cung Phách dâng lên một nỗi tức giận ngập trời: "Yêu ma chết tiệt này! Không thèm để ta vào mắt, hôm nay nhất định phải khiến cho lão trả cái giá đau đớn, thê thảm nhất!"
"Cung thống lĩnh. . . Cẩn thận!" Thân thể Cung Ngọc Long đang run rẩy lẩy bẩy, khẽ khàng hô một tiếng. Hắn cảm giác được từ ngoài cửa truyền đến một luồng khí tức đáng sợ, dường như bên ngoài đang có một con quái thú muốn cắn nuôt người chiếm cứ. Cung Ngọc Long cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng vào Cung Phách vị thủ hộ thần của Mặc Lâm phủ thành này, có thể đuổi cường địch đi thôi!
Ngay lúc này, trên quảng trường rộng lớn, vốn có giả sơn giả thủy (núi giả, suối giả) vờn quanh, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng hiện giờ lại xuất hiện từng phần còn lại của chân tay cụt rơi rụng khắp nơi, hoàn toàn phá hỏng sự nên thơ trong quá khức.
Đám đông binh sĩ mặc giáp đen đứng gần đó, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh nhỏ giọt, đang bao vây nơi này chật như nêm cối, trên tay cầm chắc binh khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào một bóng đen cao lớn trong sân.
Bóng đen cao lớn kia là một lão giả đầu bạc, thân cao sáu thước, hình thể to lớn, một mái tóc trắng bay tán loạn.
Mà trong tay lão giả đầu bạc này đang cầm một trái tim vẫn còn đang đập, không coi ai ra gì gặm ăn.
Đám binh sĩ mặc giáp đen chung quanh đều là thành viên tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Mặc Lâm quân, , nhưng lúc này thân thể lại không tự được liên tiếp run rẩy. Khí tức do lão giả đầu bạc này tản ra lại có tác dụng như thiên địch, làm cho bọn họ không thể khống chế được toàn thân run rẩy, trong lòng sợ hãi.
"Quả nhiên là Phong Mạc!" Cung Phách nhìn thấy lão giả đầu bạc này, sắc mặt trở nên âm trầm.
Lão giả đầu bạc này đúng là yêu ma Phong Mạc từng giao thủ với hắn chừng một tháng trước.
Nhưng so sánh với một tháng trước, Phong Mạc này lại xuất hiện biến hóa quá lớn.