Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 289 - Rốt Cuộc Cũng Gặp Được Chuyện Thú Vị!!!




Vẻ mặt Tư Không Chiến phấn chấn nói: "Uông Thiên Nguyên này đã mấy lần xâm nhập vào địa bàn của Cự Kình bang chúng ta, chặn giết thương thuyền lui tới, cũng từng đánh chìm một số thuyền của Cự Kình bang chúng ta, tạo thành tổn thất không nhỏ, nếu có thể chém giết hắn, ta tin tưởng hành động này đủ khiến thanh danh của Cự Kình bang tăng lên, cũng khiến đám hải khấu nghe tin mà sợ mất mật!"

Diệt trừ một tên Uông Thiên Nguyên còn mang lại thu hoạch to lớn hơn diệt trừ mấy trăm ngàn tên hải khấu nhàn tản khác!

“Hiện giờ Uông Thiên Nguyên kia đang đóng quân ngay trên một hòn đảo thuộc Lam Vũ hải, nếu chúng ta muốn hành động, cần phải nhanh!"

Tư Không Chiến quyết định rất nhanh, hắn muốn làm một vố lớn, một lưới bắt hết đại khấu thứ bảy Lam Vũ hải cùng với thế lực của đối phương, đương nhiên cũng mang về thu hoạch thật lớn.

"Rốt cuộc cũng gặp được chuyện thú vị!" Hiển nhiên là Tô Trường Không quyết định tham gia.

Trong hai tháng này, hắn cũng đi theo hai người bọn họ rời bến, nhưng gặp được chỉ là một đám hải khấu nhàn tản, ở trước mặt Cự Kình bang, đám người chẳng khác nào con kiến bị nghiền chết.

Nhưng Uông Thiên Nguyên này, hiển nhiên không phải hải khấu bình thường, sẽ mang tới tính khiêu chiến nhất định.

Và có lẽ sẽ mang tới thu hoạch càng nhiều hơn!

Binh quý thần tốc, đã xác định mục tiêu tất nhiên phải nhanh. Cùng ngày hôm đó Tư Không Chiến đã triệu tập thuộc hạ, dứt khoát rời bến đi rồi.

Và lần này, Cự Kình bang đã xuất động ước chừng năm con chiến thuyền, chở hơn hai ngàn đệ tử tinh nhuệ của Cự Kình bang, đi vào chỗ sâu trong Lam Vũ hải!

"Trận thế lớn như vậy? Là có chuyện lớn gì xảy ra sao?"

"Khẳng định là đúng! Đã xuất động tới một nửa chiến thuyền rồi. Lần trước tổng động viên với quy mô lớn thế này là lúc đối mặt với đại khấu thứ năm Lệ Hồn!"

Trong lòng đám võ giả Cự Kình bang đều đang thầm suy đoán.

Vì giữ bí mật, Tư Không Chiến không trực tiếp nói rõ mục đích ra khơi lần này, mà chuẩn bị đợi cho đến khi đạt mục tiêu phía trước mới báo cho mọi người, nhưng mọi người cũng hiểu được bọn họ làm to chuyện như vậy, chắc chắn có hành động lớn!

Trên boong thuyền Hắc Kình hào, Tô Trường Không nhìn lượng thuyền chiến lớn theo gió vượt sóng hướng về phía biển, trong lòng hắn cũng có chút cảm xúc mênh mông.

"Các vị, chúng ta nhận được tin tức, hiện giờ đại khấu thứ bảy Uông Thiên Nguyên cùng với thủ hạ của hắn chính là Thiên Nguyên đoàn, đang đóng quân trên một hòn đảo tại Lam Vũ hải. Mục tiêu lần này của chúng ta chính là chém giết Uông Thiên Nguyên, tiêu diệt Thiên Nguyên đoàn!"

Năm con chiến thuyền một đường chạy đi hơn phân nửa ngày, mãi cho đến rạng sáng ngày thứ hai, Tư Không Chiến mới sai người truyền tin tức này ra ngoài.

"Thiên Nguyên hải khấu đoàn? Đây chính là tổ chức hải khấu vô cùng nổi tiếng trên Lam Vũ hải!"

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngay khi đám đệ tử Cự Kình bang biết được tin tức này, trong lòng ai nấy đều vô cùng kinh hãi, đồng thời cũng hưng phấn không thôi. Bọn họ biết được lần này, Cự Kình bang có thể nuốt vào một miếng thịt béo rồi!

"Tác chiến lần này, mỗi khi chém giết một tên hải khấu bình thường của Thiên Nguyên đoàn, được thưởng 100 lượng bạc trắng, chém giết một cán bộ của Thiên Nguyên đoàn, được thưởng 1000 lượng bạc trắng, chém giết võ giả Khí Huyết cảnh của Thiên Nguyên đoàn, được thưởng 10,000 lượng bạc trắng, nếu có thể chém giết Uông Thiên Nguyên, được thưởng 50,000 lượng bạc trắng!"

Tiếp sau khi công bố mục đích của chuyến đi lần này, đó là khen thưởng khi tác chiến. Thưởng phạt có độ, mới là bất nhị chi đạo (chỉ đạo lý đối xử ngang hàng, không có gì khác biệt ) khiến cho một tổ chức bang hội có thể sinh tồn lâu dài!

Bình thường để khích lệ tinh thần anh dũng giết địch của võ giả trong bang, mỗi khi bùng nổ loại đại chiến này, cao tầng Cự Kình bang đều đưa ra mức khen thưởng hợp lý! Mỗi lầm giết được một người, đều có thể đạt được trăm lượng tiền thưởng trở lên, đối với đệ tử bình thường trong Cự Kình bang, đây tuyệt đối là thời điểm cực tốt để xuất đầu lập công!

Rất nhiều đệ tử Cự Kình bang đều xoa tay, trong lòng vừa lo lắng vừa hưng phấn.

Lo lắng vì khi đã giao chiến tất nhiên sẽ có người chết, ai cũng không thể cam đoan mình còn sống sót, mà hưng phấn là vì mình đã có được cơ hội xuất đầu!

Bên hông Tô Trường Không có gắn Trảm Thiết đao, trên lưng cõng đại cung bằng tinh thiết và bao đựng tên, hắn cũng đang chuẩn bị ra tay hoạt động gân cốt.

"Tới rồi!"

Lại đi thêm nửa canh giờ nữa, tới lúc rạng sáng, trời vẫn còn mờ mờ mịt mịt, nhưng tất cả mọi người trên thuyền đều không hề buồn ngủ, ngược lại ai nấy đều chăm chú nhìn về phía trước.

Ngay lúc này, ở trước mặt bọn họ đã hiện ra hình dáng một hòn đảo, hòn đảo kia chính là nơi đóng quân và sinh sống của Thiên Nguyên hải khấu đoàn!

Năm con thuyền lớn dài trăm mét nhanh chóng cập bờ, một đám võ giả Cự Kình bang như thủy triều từ trên thuyền ùn ùn lao xuống, ngoại trừ số ít võ giả và thủy thủ ở lại bảo vệ chiến thuyền, những người còn lại đều nhanh chóng đi lên hòn đảo.

Ở trung tâm hòn đảo này, là từng tòa kiến trúc phòng ốc, có tháp quan sát, nhưng phần nhiều hơn là nhà trệt, thoạt nhìn giống như là một thôn trấn nhỏ.