Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 284 - Nếu Là Hải Khấu, Giết Chết Bất Luận Tội!!!




Tô Trường Không đứng ở bên cạnh boong thuyền, có thể cảm nhận được theo dao động rất nhỏ của sóng biển, toàn thân chiến thuyền có hơi hơi lay động.

Chiến thuyền của Cự Kình bang đều được chọn dùng thiết mộc trân quý tạo thành, loại tài nguyên gỗ này cứng cỏi giống như sắt thép, lại rất nhẹ nhàng, tinh tế, là một trong những loại tài nguyên gỗ thích hợp nhất để tạo thuyền.

"Xuất phát!"

Mọi người dần tập trung đông đủ, một tiếng ra lệnh vang lên, cánh buồm thật lớn tung bay theo gió, Hắc Kình hào dần dần nhanh chóng rời khỏi cảng, hướng về phía hải dương, cảng thuyền thật lớn phía sau cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Tô Trường Không ở trên boong thuyền, thưởng thức cảnh biển.

Mà ở phía trên cột buồm cao cao kia, là vị đệ tử Cự Kình bang có thị lực thật tốt, trèo lên cao nhìn thật xa, chú ý diễn biến xung quanh.

Ngoại trừ sức gió thì nơi phát ra động lực của Hắc Kình hào chính là đám đông thủy thủ đang phấn chấn khua mái chèo.

Theo thời gian chuyển dời, sắc trời dần ảm đạm, trên mặt biển vẫn luôn là khung cảnh gió êm sóng lặng, Tô Trường Không cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn tẻ, những ngày rời bến là như thế, đại đa số thời gian đều sống trong im lặng nhàm chán, chỉ có âm thanh con thuyền rạch qua dòng nước, cùng với ngẫu nhiên có chút gió thổi sóng dâng, mang đến xóc nảy.

"Trở về khoang thuyền luyện công đi."

Tới cuối cùng Tô Trường Không cũng quyết định quay về bên trong khoang thuyền, yên tĩnh hô hấp thổ nạp, bình tĩnh vượt qua đêm đầu tiên ở trên thuyền.

Và mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, bên ngoài mới có động tĩnh.

"Có tình huống! Phát hiện mục tiêu!"

Trên boong thuyền và trên cột buồm ở vị trí thanh bằng của cánh buồm, có tiếng thám báo kêu lên, chuyện này khiến tinh thần của tất cả mọi người rơi vào rung động.

"Quy mô như thế nào?" Tư Không Chiến lập tức hỏi một câu.

Ánh mắt của thám báo kia xuyên qua tầng sương mù rạng sáng, cẩn thận quan sát một phen, mới nói: "Một chiếc thuyền, chiều dài chừng mười trượng, trên cờ xí không có đồ đằng chứng minh thân phận, có thể là thuyền của hải khấu!"

Con thuyền gần mười trượng, nhiều nhất chỉ có thể dung nạp không đến trăm người.

Tư Không Chiến nghe vậy vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: "Xuất động bốn chiếc khoái thuyền, bốn mươi danh tinh nhuệ lên thuyền, nếu là hải khấu, giết chết bất luận tội!"

"Vâng!" Mọi người nhận mệnh, nhanh chóng tổ chức hành động.

"Ta cũng đi!" Mà Tô Trường Không cũng không nhịn được muốn qua nhìn một chút xem Cự Kình bang chiến đấu cùng hải khấu như thế nào, hắn cũng quyết định theo thuyền cùng đi qua.

Ở rìa boong tàu trên Hắc Kình hào, có từng chiếc thuyền gỗ bị sợi dây thừng trói chặt lại treo lên, ngay khi hiệu lệnh phát ra, những chiếc thuyền này được thả vào trong nước biển, chúng đều rất nhỏ, nhiều nhất chỉ dung nạp được mười người.

Hải chiến ở thời đại này, cũng được chia làm mấy loại chủ yếu.

Một là tấn công tầm xa với mũi tên hoặc xe bắn đá, tiến hành công kích, đập hủy con thuyền của đối phương.

Hai là dựa vào thể tích của thuyền bên mình, cộng thêm phần chàng giác (cái này là một loại vật chất cứng được gắn ở đầu thuyền nhằm đụng thẳng vào phá hủy thuyền của đối phương, nhưng mình không tìm được tên của nó – ai đọc One Piece thì nó là cái đầu cừu ở phía trước thuyền Go Merry) ở đầu thuyền, gia tốc đụng qua. Nhưng cách tấn công này thuộc loại đấu pháp lưỡng bại câu thương.

Và một loại công kích khác, tiêu hao ít nhất chính là lấy khoái thuyền lặng yên tiếp cận con thuyền của đối phương, sau đó leo lên boong tàu trên thuyền, tiến hành đánh giáp lá cà, chém giết hết thảy địch nhân trên thuyền.

Hiện giờ con thuyền hải khấu đang lập lờ trên biển kia còn chưa phát hiện ra Hắc Kình hào ẩn mình trong sương mù;, bởi vậy Tư Không Chiến chọn dùng phương án lên thuyền giết địch!

Tô Trường Không cũng nhảy tới một chiếc khoái thuyền.

"Ngươi thực lạ mặt, là người mới tới sao?" Trên khoái thuyền, một trung niên nam tử liếc mắt nhìn Tô Trường Không một cái, cảm thấy gương mặt hắn khá xa lạ, vì thế hỏi một câu.

"Ừm, ta tên là Lý Thái Lai, đây là lần đầu tiên rời bến." Tô Trường Không gật gật đầu, báo một cái tên giả.

"Vậy chút nữa nhớ chú ý an toàn!" Trung niên nam tử nhắc nhở hắn một câu, sau đó không nhiều lời nữa.

"Hoa lạp lạp!" Đám võ giả Cự Kình bang khua mái chèo trên thuyền, bốn chiếc khoái thuyền nhanh chóng hướng về phía sương mù dày đặc xa xa kia.

Hừng đông, trời còn chưa sáng rõ, sương mù trên biển nổi lên cuồn cuộn, bọn họ đi về phía trước được một đoạn, rút cuộc Tô Trường Không cũng nhìn thấy hình dáng của một con thuyền đang thong thả thuận gió mà đi, hiện ra trong sương mù.

Đại đa số người trên thuyền vẫn còn đang nghỉ ngơi, thoạt nhìn chiếc thuyền này đã lênh đênh trên biển được vài ngày, khu vực boong thuyền cũng có nam tử mặc chế phục áo xám thống nhất đang canh gác, nhưng trên mặt ai nấy đều vô cùng phờ phạc.

Cũng đúng thôi, những ngày tháng lênh đênh trên biển cực kỳ buồn tẻ mà.