Kha Chấn Lâm cũng không kịp rút đao chống đỡ, hơn nữa hắn đang quỳ một gối xuống đất, không dễ né tránh, chỉ có thể cắn răng một cái, khí huyết sôi trào, trên trán nổi đầy gân xanh, hai tay dùng sức hợp lại, muốn dùng tay không đi nghênh đón chiêu thức lưỡi đao sắc bén đang hạ xuống kia.
Lòng ôm kỳ vọng có thể ngăn cản một đao này của Tô Trường Không.
"Phốc xuy!"
Nhưng tiếp theo, Kha Chấn Lâm lại cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là bọ ngựa đấu xe.
Bàn tay trần của hắn không thể nào ngăn cản được Cứ Xỉ đao đang hung hăng hạ xuống. Chỉ thấy lưỡi dao lập tức chém qua, cùng với tiếng máu thịt bị xé rách, xương cốt bị chặt đứt vang lên… Thân thể Kha Chấn Lâm chợt run rẩy đầy sợ hãi.
"Ta. . . Ta. . ."
Kha Chấn Lâm trợn tròn con mắt, hắn há miệng thở dốc, muốn nói điều gì nhưng không cách nào bật ra tiếng được. Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng và sợ hãi. Hắn đường đường là một phó đường chủ, cũng là một nhân vật quyền cao trong Cự Kình bang, vì sao lại nghẹn khuất chết thảm ở trước mặt mọi người như thế?
"Hoa lạp lạp!"
Thân thể Kha Chấn Lâm một chia thành hai, máu tươi, nội tạng chảy đầy đất, mùi máu tươi tanh tưởi khuếch tán ra khắp nơi, khiến sắc mặt của không ít đệ tử trong đại sảnh đều trở nên tái nhợt.
Tư Không Hoàng cũng không khỏi giật mình, rung động. Tô Trường Không ra tay quá mức dứt khoát, sát phạt quyết đoán, dường như với hắn, giết người cũng giống như bổ một khúc củi gỗ vậy…
Nhìn hắn của bây giờ, có chút khó có thể liên hệ với vị Tô đại sư vốn là một luyện sư luôn tỏ ra hiền lành, khiêm tốn với tất cả mọi người kia!
Trong đại sảnh lập tức rơi vào yên tĩnh, Vương Y, Lôi Tử Trân vốn đang huyên náo, tựa như cổ họng vừa bị ai đó bóp nghẹn lại, không nói nổi nên lời.
Không ai có thể tưởng tượng được chuyện vừa xảy ra.
Nói như thế nào Kha Chấn Lâm cũng là một vị phó đường chủ trong Cự Kình bang, vậy mà Tư Không Chiến chẳng buồn nói nhiều một câu, đã dùng một đao chém đối phương thành hai nửa, khiến người này đột tử ngay tại chỗ!
Ngay cả Mạnh Tang cũng có chút ngây ngẩn cả người.
Theo như những gì hắn biết, lòng dạ của Tư Không Chiến rất sâu, đối phương sẽ không hành động theo cảm tính như vậy mới đúng.
Giờ phút này, mặt Tô Trường Không vẫn không chút thay đổi, nhưng lại giống như sự yên lặng trước khi cơn bão đến, đôi mắt hổ lạnh lùng của hắn lại nhìn về phía Vương Y và Lôi Tử Trân: "Hoàng Nhi là thân nhân mà ta thương yêu nhất, bất cứ kẻ nào muốn cưới nàng, đều phải hỏi thanh đao trên tay ta! Hai người các ngươi còn muốn cưới muội muội của ta nữa hay không? Cứ tới đây đi! Để cho ta xem chân tâm của các ngươi!"
Cùng lúc ấy, ở trong thân thể của Kha Chấn Lâm vừa bị chém thành hai nửa nằm trên mặt đất kia, vẫn còn mơ hồ có thể nhìn thấy trái tim đang đập.
Chuyện này khiến hai gò má của tất cả mọi người hơi hơi run rẩy một chút… Đúng là thực sự thấy được ‘chân tâm’ (vừa có nghĩa là thành tâm vừa có nghĩa là trái tim) nha!
Vương Y bị sát khí của Tô Trường Không chấn nhiếp, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng cười nói: "Thiếu bang chủ. . . Ta cảm thấy chuyện này là thuộc hạ đường đột, chuyện lớn của đời người. . . Cần bàn bạc kỹ hơn!"
"Đúng đúng đúng. . .Thê tử tào khang cũng không thể nói bỏ là bỏ được, trong nhà ta còn có thê thiếp cần chiếu cố." Lôi Tử Trân cũng liên tục nói.
Lúc trước bọn họ nghe lời Mạnh Tang cam đoan, bảo rằng Tư Không Chiến bị trọng thương, khẳng định sẽ không dễ dàng ra tay, đối phương muốn bọn họ ra tay kích thích hắn một chút. Nhưng xem một đao như lôi đình vừa được 'Tư Không Chiến' chém ra kia, có chỗ nào giống người bị trọng thương đâu?
Hai người đều vội vàng cúi đầu.
Nhưng Tô Trường Không lại cười gằn một tiếng: "Vừa rồi hai người các ngươi luôn miệng nói mình nguyện ý trả giá hết thảy vì muội muội của ta. Vậy mà ta chỉ hơi dọa một chút, các ngươi đã lùi bước rồi? Hóa ra lúc nãy là các ngươi trêu chọc ta hả? Đó là dĩ hạ phạm thượng (kẻ dưới xúc phạm người trên), dựa theo bang quy, nên xử tử!"
Nói xong, Tô Trường Không thu hồi Cứ Xỉ đao vào vỏ, đi nhanh về phía Lôi Tử Trân, Vương Y.
Hiện giờ nếu hắn đã ra tay, cần phải đánh rắn dập đầu, diệt cỏ tận gốc, nếu không sẽ khiến người khác hoài nghi.
Theo như Tô Trường Không hiểu, Tư Không Chiến vốn là một nhân vật đã chém giết quá rất nhiều địch nhân, thủ đoạn thiết huyết. Nếu hắn đã đóng vai Tư Không Chiến thì phải đóng vai cho giống một chút!
Tô Trường Không tới gần, Lôi Tử Trân, Vương Y đều không tự chủ đã khẽ lui về phía sau. Những người còn lại đều thờ ơ lạnh nhạt. Bọn họ vội vàng nhìn về phía Mạnh Tang, muốn xin Mạnh Tang giúp đỡ.
Giờ phút này, Mạnh Tang cũng không nhịn được, lập tức mở miệng nói: "Thiếu bang chủ, coi như xong chuyện này đi, hai người ấy cũng chỉ muốn đùa chút thôi. . ."
"Câm miệng!" Tô Trường Không cắt ngang lời Mạnh Tang nói rồi lạnh lùng nhìn hai người kia: "Ra tay đi! Còn có khả năng giữ được mạng!"