Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 269 - Lần Đầu Gặp Mạnh Tang!




"Thiếu bang chủ đã bị thương tới loại tình trạng này sao? Hy vọng ngài ấy có thể bình yên vượt qua." Lão phụ nhân kia âm thầm thở dài. Bà chỉ hy vọng Tô Trường Không có thể trợ giúp Tư Không gia tộc, phái hệ bang chủ vượt qua được cửa ải này.

"Đại ca, chúng ta đi thôi, dạ tiệc đã sắp bắt đầu rồi." Tiếp theo, Tư Không Hoàng lộ ra khuôn mặt dịu dàng nói, hiển nhiên, nàng đã tiến vào trạng thái.

"Ừm." Tô Trường Không bình tĩnh trả lời một câu, sau đó chậm rãi đứng dậy, nhịp bước chững chạc đi ra bên ngoài, Tư Không Hoàng theo sát bên cạnh.

Thời khắc này, Tô Trường Không mặc Hắc Kình bào, bên hông còn treo một thanh chiến đao. Đây là Cự Xỉ đao, loại binh khí mà Tư Không Chiến hay sử dụng, lưỡi đao có chút tương tự như hàm răng của cá mập, am hiểu trảm đánh, bổ cắt.

Trong lúc bước đi, hắn lộ ra long hành hổ bộ, mang theo một luồng khí chất thiết huyết (ý chí cứng cỏi, tinh thần bất khuất), dường như chỉ một ánh mắt cũng có thể làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Mà Tư Không Hoàng cũng thay đổi y phục giản dị ngày thường để mặc vào một bộ lễ phục màu xanh nhạt, bên trên có khảm trân châu, mái tóc đen mềm mại, phối hợp với dung mạo tinh xảo, anh khí lẫm nhiên, tựa như Chưởng Châu (minh châu của chưởng thượng – nôm na là con gái yêu của vị đứng đầu) tiên tử tại Long cung.

Hai người bước đi, một trước một sau, bên người có đệ tử tinh nhuệ của Cự Kình bang theo sau, muôn người vây quanh, phô trương cực độ!

Dọc theo con đường này, khi thấy đội ngũ này đi qua, mỗi đệ tử Cự Kình bang đều cung kính hành lễ, nhường đường.

"Nhị tiểu thư. . . Quá đẹp! Quả thực là Long cung tiên tử!"

"Ta lại cảm thấy thiếu bang chủ rất có hương vị nam nhân, dáng vẻ nghiêm trang, rồng giữa loài người. Thật muốn được hắn ôm vào lòng, ngồi ở trên bắp đùi của hắn, tựa vào bắp thịt trên ngực hắn! Nhất định sẽ rất hạnh phúc!"

Mấy nam đệ tử Cự Kình bang, đưa mắt nhìn theo đội ngũ của Tư Không gia tộc đi xa, ai nấy đều thật lâu vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại, trong miệng thầm lẩm bẩm.

Tư Không Hoàng đi trước đội ngũ, âm thầm gật đầu, nàng sợ Tô Trường Không sẽ lo sợ bất an khi đối mặt với loại trận thế rầm rộ này, nhưng trên thực tế Tô Trường Không cũng là người đã trải qua không ít sóng to gió lớn, thậm chí còn từng một mình đối mặt với thiên quân vạn mã, làm sao có thể bị loại cảnh tượng trước mắt này dọa sợ?

Chỉ thấy gương mặt hắn không chút thay đổi, bất cẩu ngôn tiếu (dáng vẻ nghiêm trang), ngẩng đầu ưỡn ngực, long hành hổ bộ, mặc cho ai thấy cũng chẳng bao giờ nghĩ rằng vị "Thiếu bang chủ" uy nghiêm trước mắt lại là một thiếu niên cải trang.

Tụ Nghĩa đường, nơi này là địa điểm chuyên cử hành tụ hội, thịnh điển, thương nghị chuyện lớn của Cự Kình bang, với lối thiết kế vàng son lộng lẫy, rường cột chạm trổ, uy nghiêm hoa lệ.

Hai bên là giả sơn tú thủy (nôm na là hòn giả sơn kết hợp với nước trong), trong hồ nước còn có các loài cá tung tăng bơi lộ, được ươm trồng một chút hoa cỏ cây cối bốn mùa xanh tươi.

Hiện giờ đang trong những ngày đầu năm mới, thời tiết thực giá lạnh, nhưng ở bên ngoài Tụ Nghĩa đường vẫn giăng đèn kết hoa, có đám đông đệ tử Cự Kình bang túm năm tụm ba ngồi chung một bàn, cực kỳ náo nhiệt.

Nói trắng ra, lần tụ hội hàng năm của Cự Kình bang chính là lễ mừng năm mới, tiễn năm cũ đón năm mới, tự nhiên phải náo nhiệt mừng vui.

"Thiếu bang chủ, nhị tiểu thư!" Đội ngũ Tư Không gia tộc tiến đến, đã khiến rất nhiều đệ tử đều đứng dậy hành lễ.

"Ừm." Tô Trường Không tích chữ như vàng, chỉ đơn giản 'Ừm' một tiếng, sau đó lập tức bước vào trong sảnh.

Ở trong Cự Kình bang, phân chia giai cấp cực kỳ nghiêm ngặt, đệ tử bình thường chỉ có thể ngồi ở bên ngoài, mà trong sảnh tự nhiên là nơi tụ hội dành cho đám tinh anh, đường chủ, phó đường chủ của bản bang.

"Thiếu bang chủ, nhị tiểu thư!"

Trong sảnh, đám đường chủ, phó đường chủ, cùng với các đệ tử tinh anh đã sớm tới tham gia tụ hội rồi, bọn họ cũng đồng thời đứng dậy hành lễ, rất nhiều người đều tự mình đi tới nghênh đón.

Ánh mắt Tô Trường Không thoáng đảo qua khắp nơi một vòng, hắn đã thấy một người quen.

Đó là một thiếu niên với vẻ mặt ngại ngùng quen thuộc, đang mặc luyện đan phục màu trắng.

Người này không phải ai khác, đúng là Lưu Canh!

Từ một tháng trước, sau khi xảy ra sự kiện luyện đan sư bỏ trốn chấn động Cự Kình bang, hầu hết tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Cự Kình bang đều phẫn hận với vị Tô đại sư "Phản đồ" kia, chỉ có duy nhất một người vui vẻ, đó chính là Lưu Canh.

Sau sự kiện đó, Lưu Canh vốn công tác trong phòng luyện đan, đã thuận lý thành chương trở thành luyện đan sư mới, cũng có tư cách tham gia tụ hội trong sảnh.

Nhưng lúc này đối phương đang cực kỳ cung kính đi theo phía sau một người khác.

Người nọ mặc áo lam, tướng mạo bình thường, tuổi chừng bốn mươi, nhưng đôi mắt rất có thần, sắc bén như chim ưng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

"Hắn chính là Mạnh Tang sao?" Trên mặt Tô Trường Không không lộ cảm xúc.

Dù Tô Trường Không chưa từng nhìn thấy phó bang chủ Mạnh Tang, nhưng lúc này hắn vẫn nhận ra đối phương.