Về phần dựa vào Khí Huyết đan, ở trong Cự Kình bang cũng có dược phương Khí Huyết đan, nhưng Khí Huyết đan lại là loại đan dược vô cùng quý trọng, chỉ khi những đệ tử tinh nhuệ trong Cự Kình bang kia lập công, mới có cơ hội được ban cho một chút.
Bởi vậy, cơ hội để luyện chế Khí Huyết đan rất ít, hơn nữa đan dược trân quý như thế, độ khó khi luyện chế cũng cao, lấy Luyện Đan Thuật sắp đạt tới ngũ cảnh của Tô Trường Không, xác suất thất bại khi luyện chế Khí Huyết đan chiếm đa số. Và kể cả khi thành công thì một lò cũng chỉ thành đan được hai ba viên, Tô Trường Không cũng không dám quá mức không kiêng nể gì mà lấy đi nhiều.
"Trên người ta có gần hai vạn lượng bạc trắng, lúc trở về có thể tự mình đi mua dược liệu, tự mình luyện mấy lô... Hy vọng xác suất thành công cao hơn một chút!" Tô Trường Không bất đắc dĩ đành phải nghĩ biện pháp khác.
Đúng là từ sau khi Tô Trường Không trở thành luyện đan sư của Cự Kình bang, hắn đã đạt được rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng bởi vậy mà không tiện làm bất cứ điều gì, chỉ có thể nói là lợi lớn hơn hại!
Buổi sáng ngày hôm sau, mới hừng đông, Tô Trường Không đã thức dậy theo lệ thường, luyện xong Ngũ Cầm Hí, hắn lập tức đi đến nhà bếp chung ăn cơm, bởi vì tu tập Cự Kình công, khiến cho gần như hai tháng nay ngày nào hắn cũng ăn không đủ no.
Tiếp đó, sau khi hắn hoàn thành công tác, luyện đan cả một ngày, lại ăn uống xong xuôi, hắn lập tức quay về trong phòng.
Đêm mùa đông trời sập tối rất sớm.
Tối hôm ấy, Tô Trường Không lại lấy Cự Kình Thần Ý đồ ra, cảm ngộ một hồi.
"Chung quy lại, bởi vì ta vẫn không có phương pháp tu luyện kỹ càng tỉ mỉ, cho nên một tấm Cự Kình Thần Ý đồ này chỉ giúp ta lĩnh ngộ ra phương pháp tu luyện đơn giản, dễ hiểu nhất mà thôi. Nếu muốn tu luyện đến cảnh giới cao thâm, muốn hoàn toàn phát huy ra uy lực của môn công pháp này, vẫn rất khó khăn." Tô Trường Không bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng là tác dụng mà tấm Cự Kình Thần Ý đồ này mang lại cho hắn càng ngày càng nhỏ .
"Đông đông đông!"
Ngay tại thời điểm Tô Trường Không đang cau mày suy tư, bỗng nhiên cánh cửa bên ngoài trạch viện của hắn bị ai đó gõ vang.
"Muộn như vậy rồi, ai sẽ đến tìm ta?" Tô Trường Không mang theo nghi hoặc trong lòng đứng lên, sau đó hắn nhanh chóng giấu Cự Kình Thần Ý đồ xuống dưới lớp y phục, cất chứa bên người.
Tô Trường Không làm xong hết thảy những chuyện này, mới bước ra bên ngoài.
Ngay lúc hắn mở cửa trạch viện, lại phát hiện một người quen đứng bên ngoài.
Đúng là Thôi Hạ, người đã phát hiện và kéo hắn tiến vào Cự Kình bang trước kia.
"Thôi đại nhân, muộn như vậy rồi, ngươi lại có thời gian rảnh tìm ta?" Tô Trường Không lên tiếng chào hỏi, đồng thời lại nghi hoặc không biết Thôi Hạ tới tìm hắn có chuyện gì.
Phải biết rằng, ban đêm trời lạnh như thế này, gần như tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi rồi.
Thôi Hạ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Mong ngươi thứ lỗi vì muộn như vậy rồi, ta lại tới đây quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, nhưng nhị tiểu thư muốn gặp ngươi nên để cho ta đưa ngươi qua đó."
"Nhị tiểu thư?" Tô Trường Không sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn đã biết nhị tiểu thư này là ai.
Bang chủ Tư Không Dũng của Cự Kình bang có một nhi tử và một nữ nhi. Nữ nhi Tư Không Hoàng này rất xứng với câu cân quắc bất nhượng tu mi (bậc nữ nhi không kém đàn ông). Trên phương diện võ đạo, nàng cực kỳ có thiên phú, ngày thường cũng rất hay đi theo huynh trưởng Tư Không Chiến ra bên ngoài trấn áp hải khấu tại Lam Vũ hải, rất có thanh danh.
"Tư Không Hoàng muốn gặp ta? Chẳng lẽ là vì chuyện của Cự Kình Thần Ý đồ?" Tâm niệm trong lòng Tô Trường Không thay đổi thật nhanh, nhưng rất nhanh suy đoán này đã bị hắn phủ nhận.
Nếu Cự Kình bang biết Cự Kình Thần Ý đồ đang nằm trên tay hắn, bọn họ sẽ không khách khí đến mời hắn như thế, mà trực tiếp phái người tới bắt hắn đi rồi!
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không lộ vẻ mặt nghi hoặc mở miệng nói: "Nhị tiểu thư tìm ta có chuyện gì sao?"
"Ta cũng không biết, ngươi cứ đi xem sẽ biết." Thôi Hạ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết nguyên nhân trong đó.
"Được rồi... Chờ ta mặc y phục." Không còn cách nào khác, dù trong lòng Tô Trường Không vẫn mang theo một tia cảnh giác nhàn nhạt nhưng hắn chỉ có thể cùng Thôi Hạ đi một chuyến mà thôi.
Tô Trường Không trở về phòng mặc y phục, sửa sang lại dung nhan một chút, sau đó đi theo Thôi Hạ rời đi, một đường hướng về phía một tòa đại điện được canh giác sâm nghiêm ở trung tâm Cự Kình bang. Nơi đó chính là chỗ ở của nhị tiểu thư Tư Không Hoàng trong Cự Kình bang.
Trời vào khuya, thời tiết giá lạnh, trừ những đệ tử có nhiệm vụ trực đêm tuần tra, những người còn lại đều đã sớm nghỉ ngơi.
Tô Trường Không được Thôi Hạ dẫn dắt cho nên không một thủ vệ ven đường nào đi ra ngăn trở, hắn đi theo Thôi Hạ một đường tới bên ngoài một tòa đại điện.
"Tô đại sư, ngươi vào đi thôi, nhị tiểu thư đang đợi ngươi." Thôi Hạ đứng ở cửa, nói với Tô Trường Không.
"Ừm." Tô Trường Không gật gật đầu.
Bên ngoài nhìn như hắn vô cùng thả lỏng, kỳ thực trong lòng lại ôm đầy cảnh giác, cứ như thế, hắn đẩy cánh cửa bên ngoài đại điện ra và cất bước đi vào.