"Thì ra là thế... Trách không được bang chủ Tư Không Dũng của Cự Kình bang còn trẻ đã thành danh, đánh khắp Mặc Lâm phủ thành khó tìm được địch thủ, lúc hắn tiếp nhận chức vị bang chủ cũng không ai dám không phục, một phần vì hắn vốn là thiên tài võ đạo nhưng quan trọng hơn là vì ... hắn luyện Cự Kình công." Tô Trường Không thầm nói trong lòng.
Tư Không Dũng là bang chủ Cự Kình bang, không thiếu tu luyện tài nguyên, lại phối hợp với Cự Kình công, lúc này mới có thể lấy độ tuổi nhược quán (cách gọi thanh niên chừng 20 tuổi) mà danh chấn Mặc Lâm phủ thành!
"Tiềm lực của môn Cự Kình công này rất lớn. Nó vốn là tuyệt học chấn bang của Cự Kình bang... Những công pháp mà ta đang tu luyện tuyệt đối không thể sánh bằng nó. Về sau cần phải bỏ nhiều thời gian tu luyện hơn một chút, chắc chắn sẽ khiến ta được lợi không nhỏ." Tô Trường Không nắm chặt tay, cảm thụ lực lượng tràn ngập trong bàn tay mình.
Từ trước tới giờ, chỉ có nhất mạch bang chủ Cự Kình bang mới có tư cách tu luyện Cự Kình công.
Lần này vì đả kích uy tín của phái hệ bang chủ, cũng như để thử xem tình trạng của Tư Không Dũng, Mạnh Tang đã lên kế hoạch hỏa thiêu Tuyên Vũ các, còn đánh cắp Cự Kình Thần Ý đồ trong đó, kết quả ngược lại đã để cho Tô Trường Không chiếm lợi!
Đối với chuyện này, tự nhiên là Tô Trường Không lựa chọn lặng im mà phát đại tài, sẽ không lộ ra cho bất cứ người nào khác.
Mỗi ngày Tô Trường Không đều quan sát Cự Kình Thần Ý đồ, tu luyện Cự Kình công, môn công pháp này có yêu cầu cực kỳ cao về mặt thiên phú tu luyện. Và thật hiển nhiên với thiên phú của mình, Tô Trường Không tu luyện nó gần như không có chút trở ngại nào, có thể nói là tiến bộ thần tốc.
【 Cự Kình công (Nhất cảnh Sơ Khuy Môn Kính 1%) 】
Gần mười ngày trôi qua, Cự Kình công của Tô Trường Không đã đột phá đệ nhất cảnh.
"Ca ca ca!"
Tô Trường Không đang trong quá trình hô hấp thổ nạp, lượng lớn không khí được hắn hút vào trong phổi, lại phụt ra bên ngoài, khiến trong phòng cuồn cuộn nổi lên từng cơn cuồng phong. Dường như ở chỗ sâu trong trong cơ thể vừa mơ hồ phát ra một tiếng vỡ vụn khiến Tô Trường Không cảm thấy tê tê.
Giống như tế bào trong cơ thể vừa nảy sinh phân liệt! Thể chất đã xuất hiện sự biến đổi về bản nguyên!
"Tu luyện Cự Kình công khiến thể chất của ta sinh ra biến hóa, vốn dĩ sử dụng cùng một khoảng thời gian như vậy, chỉ có thể luyện hóa một viên Tăng Khí đan thì hiện giờ lại có khả năng luyện hóa hai viên! Theo dự tính, cần trên dưới nửa năm nữa, Quy Tức Công của ta mới đột phá, nhưng dựa theo tiến độ hiện giờ, sợ là trên dưới hai tháng đã có thể nâng cao một bước!"
Tô Trường Không không thể không cảm thán, tuyệt học Cự Kình công này không hổ là môn công pháp trấn bang của Cự Kình bang, trình độ huyền diệu của nó hơn xa tam lưu công pháp.
Chỉ có một khuyết điểm duy nhất, đó là đói khát!
"Đói quá đi... Sau khi tu luyện Cự Kình công này, sức ăn của ta tăng nhiều, nhưng lại không dám mặc sức mà ăn." Tô Trường Không sờ sờ bụng, có chút bất đắc dĩ than thầm.
Trên thực tế, sức ăn của võ giả đã vượt qua người bình thường nhưng từ khi Tô Trường Không tu luyện Cự Kình công, sức ăn của hắn lại càng tăng thêm nhanh chóng.
Lượng thức ăn bình thường có thể làm no bụng thì nay còn chẳng lấp đầy được bảy phần dạ dày của hắn..
Nhưng Tô Trường Không lại không dám mặc sức ăn uống, một khi hắn bày ra sức ăn vượt qua võ giả khác, thực dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh, khiến cho Cự Kình bang liên tưởng đến Cự Kình công, khi đó thì phiền toái rồi!
Không chỉ như thế, Tô Trường Không vốn là luyện đan sư của Cự Kình bang, còn không thể tùy ý rời khỏi nơi này, dù hắn có việc ra ngoài, cũng sẽ có võ giả Cự Kình bang đi theo bảo vệ.
Cho nên, hắn cũng không thể tự mình đi ra bên ngoài tìm thức ăn.
Kết quả là mỗi buổi chiều, Tô Trường Không đều đóng gói một chút đồ ăn ở nhà bếp chung, lấy danh nghĩa thêm cơm ăn bữa khuya để mang về phòng, nhưng chút đồ ăn này vẫn không cách nào thỏa mãn được cái bụng của hắn.
Không còn cách nào khác, vì an toàn, vì phòng ngừa người khác biết được Cự Kình Thần Ý đồ đã rơi xuống tay hắn, Tô Trường Không chỉ có thể bi ai chịu đói.
Thu đi đông đến, trong chớp mắt đã hai tháng đi qua, lại là một mùa đông giá lạnh hàng năm tràn tới.
Lúc ban đêm, bông tuyết tung bay trên bầu trời, một đêm cực kỳ buốt giá.
Trên từng tòa kiến trúc tại trụ sở Cự Kình bang đều có bông tuyết đọng lại, hoa cỏ cây cối mặc lên người một lớp áo giáp màu trắng bạc. Thời tiết khắc nghiệt khiến cho hôm nay Cự Kình bang có vẻ vô cùng yên tĩnh, chỉ có một vài đệ tử Cự Kình bang mặc áo bông đang qua lại tuần tra.
Nhưng với Tô Trường Không, đêm nay lại không hề bình tĩnh.
Một năm nữa lại đi qua, đây chính là năm đánh dấu hắn tròn mười tám tuổi. Và không chỉ như thế, hắn đã hoàn thành đột phá ngay trong đêm này!