Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 198: Không... Không Phải Chim... Là Người!!!




Lúc rạng sáng, bình minh mịt mờ vừa hiện ra một mảnh màu xám, khi tất cả mọi người vẫn còn đang nghỉ ngơi, ở bên ngoài trang viên nơi Tô Trường Không trú ngụ, đã có hai vị khách không mời mà đến.

Đây là hai nam tử thân cường thể tráng, dáng vẻ lưu manh.

"Chính là nhà này sao?" Một nam tử bên trái, mặc áo ngắn tay, lộ ra cánh tay tráng kiện, cùng với hình xăm trên vai, nhìn chằm chằm vào tường viện cao lớn trước mắt.

"Ừm, chính là nhà này, chỉ có một thiếu niên ở trong đó. Căn cứ theo những gì ta quan sát được trong mấy ngày này, thì hắn cứ ru rú trong nhà, một mình ở tại trong trang viên này không đi đâu hết. Người có thể thuê một gian trang viên lớn như vậy, lại không cần công tác, không giàu cũng sang. Chúng ta cứ làm cho hắn một vố, sau đó tiếp tục tiêu dao khoái hoạt!"

Một nam tử đứng bên phải lên tiếng, người này là một kẻ cao gầy mắt tam giác, đang liếm liếm môi đầy vẻ tham lam.

Hai kẻ này vốn là người từ bên ngoài tới Mặc Lâm phủ thành làm thuê kiếm cơm, nhưng đều có năng lực hữu hạn, đã từng học võ tại võ quán vài năm nhưng không đâu vào đâu, ngày thường đều dựa vào giúp sòng bạc trông bãi và nhận đòi nợ mà sống.

Gần đây, hai người này đang theo dõi Tô Trường Không. Bọn họ phát hiện tòa trang viên này vốn không có người, đã xuất hiện người vào ở. Trải qua bọn họ quan sát, người thuê trang viên chính là một thiếu niên tầm thường không có gì lạ lùng, cả ngày chỉ ru rú trong nhà, chắc chắn là người từ bên ngoài đến Mặc Lâm phủ thành.

Kể từ đó, hai người này động tâm tư. Bọn họ biết được thiếu niên này tuyệt đối phải là người giàu có, lại sống một mình, bởi vậy mới quyết định tiến vào trong trang viên, nhìn xem có tài vật gì đáng giá hay không!

"Đi thôi, chúng ta vào đi, hy vọng tiểu tử này còn đang ngủ. Chúng ta chỉ cần cầm tiền rồi bước đi, nếu như để bị hắn phát hiện... Nói không chừng lại phải mạnh mẽ xông lên cướp, trên thân lại nhiều thêm một mạng người!" Nam tử xăm mình hắc hắc cười nhẹ một tiếng.

Hai người bọn họ đều từng học võ tại võ quán, trên tay cũng lây dính vào mạng người. Bởi vậy, tuy bọn họ mang tiếng là đi vào trong trang viên trộm cướp nhưng tâm trạng lại không hề khẩn trương, thậm chí trong đầu còn đang suy nghĩ nếu bị phát hiện, sẽ dứt khoát giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích!

Mặc Lâm phủ thành này to như vậy, mất tích một hai người từ bên ngoài tới vốn là điều vô cùng bình thường.

Nghĩ đến đây, hai người đều tay chân linh hoạt trèo vào bên trong trang viên. Tường viện cao tới một trượng (một trượng = 10 thước = 3 mét) cũng không ngăn trở được thân thủ nhanh nhẹn của bọn họ.

Lúc này đang là rạng sáng, bên trong trang viên cực kỳ yên tĩnh, không có nuôi chó, cũng không có người hầu, rõ ràng là một trang viên to như vậy nhưng lại có vẻ trống huơ trống hoác.

Hai người bước thật khẽ khàng, cẩn thận thăm dò ở bên trong trang viên, tìm kiếm tiền tài, vật có giá trị!

"Là âm thanh gì vậy?"

Mà khi người đã xâm nhập vào trang viên, bỗng nhiên bên tai lại truyền đến những tiếng rít liên tục, giống như đang có chim chóc vút bay, đang có dã thú chạy chồm, đang có khỉ vượn chơi đùa, động tĩnh hỗn hợp thành một mảnh, vô cùng lộn xộn!

"Tình huống gì đây? Trong trang viên này còn nuôi những động vật khác sao?"

Nam tử mắt tam giác và nam tử xăm mình liếc nhau, đều thấy được sự nghi hoặc trong mắt đối phương. Bọn họ thoáng do dự một chút, nhưng vẫn tiếp tục lặng yên đi về phía trước.

Ngay khi hai người xuyên qua khu vực núi giả, suối giả, bỗng nhiên lại bắt gặp một mảnh vườn trồng đầy cây lớn với phong cảnh lịch sự tao nhã xuất hiện ở trước mắt, nơi này tựa như một cánh rừng nhỏ, được trồng với mục đích ngắm cảnh.

"Cái gì?" Ngay lúc hai người tập trung ánh mắt nhìn lại, cả người lập tức trở nên sửng sốt.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy ở giữa tán cây kia, có một con chim to toàn thân đỏ như máu đang bay vọt hết nơi này đến nơi khác, bên ngoài cơ thể được bao phủ bởi một tầng vải voan mỏng màu đỏ như máu. Bóng dáng ấy liên tục di chuyển linh hoạt nhẹ nhàng, làm tán cây thường xuyên rung động.

"Không... Không phải chim... Là người!"

Nhưng rất nhanh, hai người lại càng thêm ngây dại. Bởi vì ngay lúc bọn họ tập trung tinh thần nhìn kỹ hơn, đã biết bóng dáng liên tục bay vọt trên tán cây kia cũng không phải một loại chim, hạc gì đó, mà là người!

Đơn giản là tốc độ vì của đối phương quá nhanh, quá mức linh hoạt, di chuyển qua lại trên tán cây lại như giẫm trên đất bằng, tựa như có thể phi hành, khiến hai mắt bọn họ cũng xuất hiện ảo giác!

"Ầm vang!"

Giây tiếp theo, bóng người đỏ như máu kia từ trên tán cây nhảy xuống, nặng nề giống như một con bạo hùng có trọng lượng gần một tấn, mãnh liệt hữu lực, từ tán cây cao mấy thước nhảy xuống bên dưới, đạp lên mặt đất tạo nên tiếng vang ầm ầm, khiến bên dưới xuất hiện một cái hố đất có đường kính chừng hai, ba thước.

"Rống!"

Bóng dáng người đó lay động, khi thì như một con bạo hùng bị chọc giận, lúc lại giống một con mãnh hổ gầm lên giận dữ, rõ ràng không phát ra bất cứ âm thanh gì, nhưng lại có tiếng gầm gừ vang vọng bên tai bọn họ!

"Hắn... Hắn đang luyện võ? Đây... Đây là loại võ công gì?"