Đêm hôm ấy, có một cao thủ thần bí mặc áo giáp, cầm một thanh Trảm Thiết đao thật lớn trong tay, hiện thân ngay tại trụ sở Hắc Kỵ bang, chém giết Thạch Tử Kiên và Trần Tráng tại chỗ, sau đó Hắc Kỵ bang nội loạn, sụp đổ rồi!
Uy hiếp biến mất, Mạc Thiết tỏ ra vô cùng mừng rỡ, hắn lại một lần nữa triệu tập thành viên, khiến cho Hắc Thiết sơn trang lại đi vào quỹ đạo.
Đây tuyệt đối là một chuyện cực tốt làm Mạc Thiết có cảm giác như hắn vừa được sống lại một lần nữa!
"Trường Không... Là Trường Không làm sao?"
Bên trong Hắc Thiết sơn trang, Mạc Thiết nhìn một đám thành viên đã tập hợp, bỗng nhiên tinh thần có chút hoảng hốt.
Hắn vẫn nhớ rõ những chuyện đã xảy ra vào buổi tối ngày hôm ấy.
Tô Trường Không có một thanh Trảm Thiết đao thật lớn, thật nặng nề, một thanh vũ khí mà người thường căn bản không thể sử dụng được!
Mà tương ứng với đó, ngay buổi tối Tô Trường Không rời khỏi nơi này thì cao thủ thần bí mặc áo giáp kia cũng hiện thân tại Hắc Kỵ bang, chém giết Thạch Tử Kiên và Trần Tráng…
Chuyện trùng hợp như vậy, không khỏi khiến Mạc Thiết liên tưởng hai con người này lại với nhau.
Hơn nữa khi còn ở trong Hắc Thiết sơn trang, mỗi ngày Tô Trường Không đều sẽ luyện quyền. Đám thành viên Hắc Thiết sơn trang cũng ngẫu nhiên từng nhìn thấy, nhưng chẳng một ai để ý cả.
Bọn họ đều biết Tô Trường Không am hiểu Ngũ Cầm Hí nhưng đó chỉ là theo một môn dưỡng sinh quyền, đối phương từng học được từ một vị đại phu mà thôi.
Không chỉ như vậy, Mạc Thiết lại miên man suy nghĩ về chuyện từ mấy năm trước, khi ba sư đồ Yến Phi bắt cóc người, muốn vơ vét tài sản của Hắc Thiết sơn trang, kết quả sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, có một người đã chém giết đám Yến Phi ngay tại chùa miếu.
Lúc ấy mấy người Mạc Thiết còn cho rằng là người giang hồ hắc ăn hắc.
Nhưng hiện giờ khi hắn nghĩ đến, lại phát hiện ra mọi chuyện hoàn toàn không phải như thế.
Người đánh chết ba ác đồ kia, người thay Hắc Thiết sơn trang giải quyết phiền toái ấy, vốn không phải người ngoài, mà chính là Tô Trường Không!
Thiếu niên kia vẫn luôn âm thầm bảo vệ Hắc Thiết sơn trang!
Tới lúc này, khi Hắc Thiết sơn trang gặp phải Hắc Kỵ bang uy hiếp, sắp sửa diệt vong, Tô Trường Không lại không nói một lời, chỉ có một mình xông tới Hắc Kỵ bang, ra tay một lần mà kinh hoảng cả Thanh Thủy thành!
Hóa ra thiếu niên vẫn luôn yên lặng một mình vùi đầu kiên trì làm việc và khổ luyện ấy, lại chưa bao giờ trả giá vô ích.
Và hóa ra, đối phương lại là thiên tài võ đạo chân chính.
Mấy năm vẫn như một ngày luôn kiên trì khổ luyện đã sớm khiến thiếu niên ấy đạt tới một trình độ mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi, còn trên bất cứ phương diện nào!
Mấy ngày sau khi tin tức Hắc Kỵ bang bị tiêu diệt truyền ra, Mạc Thiết đã triệu tập được tất cả thành viên trong trang trở về nhưng không một ai trông thấy bóng dáng Tô Trường Không, những thành viên khác trong trang cũng không nắm được tin tức của thiếu niên ấy.
"Hy vọng Trường Không... Có thể bình an thuận lợi." Mạc Thiết âm thầm than thở một tiếng.
Vốn dĩ hắn đang chuẩn bị chờ đến khi mình về hưu sẽ giao Hắc Thiết sơn trang cho đối phương.
Nhưng hiện giờ hắn đã biết, chí hướng của Tô Trường Không không dừng lại ở mức kế thừa một cái Hắc Thiết sơn trang nho nhỏ này.
Đối phương có mục tiêu và lý tưởng to lớn hơn, xa xôi hơn.
Và điều Mạc Thiết có thể làm, chỉ là cầu nguyện và chúc phúc cho đối phương mà thôi!
"Rời khỏi đi."
Bên ngoài tường viện của Hắc Thiết sơn trang, Tô Trường Không âm thầm quan sát mọi thứ bên trong, sau khi biết Hắc Thiết sơn trang lại một lần nữa đi vào quỹ đạo, rút cuộc một tia lo lắng cuối cùng trong lòng hắn đã tan biến.
Tiếp đó, hắn không kinh động bất cứ ai, đã xoay người, bước chân nhẹ nhàng hướng về một nơi xa xa khác.
Mục tiêu của Tô Trường Không rất to lớn và xa xôi.
Hắn muốn theo đuổi cực hạn của võ đạo cũng như cảnh giới trường sinh bất tử hư vô mờ mịt kia!
Đây nhất định là một con đường vô cùng gian nan và dài dòng!
Mặc Lâm phủ thành cách Thanh Thủy thành chừng bốn ngàn dặm.
Với người bình thường, đây tuyệt đối là khoảng cách khó có thể vượt qua.
Nếu đi bộ, dựa theo tốc độ di chuyển của người thường, một ngày đi được chừng năm mươi dặm, cũng cần hai ba tháng thời gian mới đến. Đó vẫn là giả thuyết dựa trên điều kiện di chuyển lý tưởng, trên đường không gặp bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn và dưới tình huống không hề sinh bệnh, ốm đau!
Dù là cưỡi ngựa, một ngày đi được một hai trăm km, cũng phải tiêu phí hơn nửa tháng thời gian.
Lúc này, Tô Trường Không cõng theo bọc hành lý, cũng không cưỡi ngựa, chỉ có một mình đi thẳng về phía Mặc Lâm phủ thành.
Lại nói vì sao hắn không lựa chọn cưỡi ngựa, bởi vì sức chịu đựng của hắn còn mạnh hơn cả ngựa!!!
Dù Tô Trường Không đi đường rất bình thản, không hề vội vàng thì một ngày cũng có thể đi được mấy trăm dặm. Nếu hắn lựa chọn vất vả một chút, ngày đêm đều chạy đi, vậy thì một ngày di chuyển được hơn ngàn dặm cũng không thành vấn đề.