"Không tốt!" Ngay lúc đó, trong lòng Lưu Bách Nhận dâng lên một tia báo động, hắn dự cảm được chuyện không ổn, cũng bất chấp thu hồi binh khí, trực tiếp buông bàn tay đang nắm trường kiếm ra, muốn lướt người thoát đi.
Nhưng đúng vào lúc ấy, cánh tay trái của Tô Trường Không đã duỗi thẳng, nhắm ngay vào Lưu Bách Nhận, cơ bắp căng lên, cổ tay dùng sức gấp khúc xuống phía dưới!
"Bành bành bành!"
Liên tục ba tiếng thúc đẩy cơ quan nặng nề vang lên cùng một lúc, kèm theo đó là âm thanh linh kiện xoay vòng… Bất chợt từ trong ống tay áo của Tô Trường Không, ba mũi tên nhỏ bằng kim loại có kích cỡ chừng nửa thước liên tiếp bắn nhanh ra, nhằm thẳng vào Lưu Bách Nhận!
Lưu Bách Nhận phản ứng cực nhanh, thân hình hắn lập tức đong đưa, tránh đi một mũi tên bắn tới, đồng thời tay áo bào cuộn một vòng, đánh úp về phía một mũi tên khác, khiến nó văng ra, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh thoát một mũi tên cuối cùng tập kích về phía vai trái.
"Phốc!"
Mũi tên lao thẳng vào chính giữ vai trái Lưu Bách Nhận.
Lưu Bách Nhận vốn là võ giả Khí Huyết cảnh, cơ bắp, da màng đã trải qua lột xác, trở nên cứng rắn hơn Thần Dũng cảnh rất nhiều, lại thêm tầng Khí Huyết Bạc Sa phủ bên ngoài thân thể làm suy yếu uy lực của mũi tên… Dưới tầng tầng trở ngại, cuối cùng chỉ có nửa mũi tên cắm vào bả vai Lưu Bách Nhận.
"Móa nó…" Lưu Bách Nhận giận tím mặt.
Hắn võ giả Khí Huyết cảnh, đi đối phó với một tên tiểu bối còn bị thương tích nhẹ? Đây chính là sỉ nhục, sỉ nhục trắng trợn.
Nhưng không chờ Lưu Bách Nhận tức giận chửi ầm lên, bỗng nhiên sắc mặt hắn trở nên đỏ ửng.
Ở ngay miệng vết thương trên bả vai hắn vừa truyền tới một luồng cảm giác nóng rực, chỉ trong chớp mắt, nó đã nhanh chóng lan khắp toàn thân, khiến cho huyết dịch trong cơ thể hắn sôi trào như xăng gặp lửa… Tất cả đều bị thiêu đốt!
"Độc... Có độc?" Lưu Bách Nhận lập tức nhận ra, trên mũi tên kia có bôi độc, lại là kịch độc có thể uy hiếp đến võ giả Khí Huyết cảnh!
Chỗ đáng sợ của Phí Huyết tán chính là độc tính của nó nhằm vào huyết dịch, nhất là khi võ giả Khí Huyết cảnh đang bùng nổ lực lượng khí huyết, huyết dịch càng lưu động nhanh, độc tố cũng theo đó mà càng thêm nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
"Phốc!"
Chỉ ngắn ngủi một hai nhịp hô hấp, huyết dịch cả người Lưu Bách Nhận đã sôi trào, làn da biến thành màu đỏ thẫm, y hệt con tôm bị nấu chín, trái tim co giật mãnh liệt, đau đớn khôn cùng.
Hắn không tự chủ đột nhiên há mồm phun ra một búng máu!
"Không tốt!"
Hai võ giả bên cạnh vốn đang chú ý phòng ngừa Tô Trường Không chạy trốn, cũng ý thức được trạng thái của Lưu Bách Nhận không thích hợp, nhưng cả hai còn chưa kịp phản ứng, Tô Trường Không đã hành động.
Ngũ Cầm Hí. Diêu Tí Viên (Vượn rung tay)!
Tô Trường Không bước ra một bước, sắc mặt đầy dữ tợn.
Tới lúc này, hắn cũng bất chấp vai phải đổ máu bị thương, hai cánh tay lập tức vung ra, tiện đà kéo dài thành tàn ảnh liên tiếp, hai đấm điên cuồng đánh tới.
Lưu Bách Nhận có lòng chống đỡ, nhưng một khi hắn thúc giục chân khí, khí huyết, thân thể sẽ nổ mạnh không thể chịu nổi, động tác trở nên chậm chạp, chỉ có thể trơ mắt nhìn trọng quyền liên tiếp đánh tới!
"Bang bang bang bang phanh!"
Tô Trường Không giống như một con vượn đang cuồng bạo, hai đấm như đánh trống, liên tục oanh kích lên thân hình Lưu Bách Nhận, cả ngực, bụng, đầu đối phương đều trúng chiêu.
Chỉ trong một nhịp hô hấp, các nơi yếu hại, nhược điểm trên thân Lưu Bách Nhận đều bị trọng quyền ngàn cân của Tô Trường Không liên tiếp đập trúng!
"Ca ca ca ca!"
Tiếng xương cốt nát vụn giòn tan vang lên, khung xương nơi lồng ngực Lưu Bách Nhận bị đấm lõm xuống, mảnh xương gãy đâm vào trái tim, phần đầu vặn vẹo biến hình, thân thể y như một chiếc bao tải rách vừa bị cự thú chà đạp, máu tươi cuồng phun.
"Ta... Sẽ chết ở nơi này?" Ý thức của Lưu Bách Nhận đã trở nên mơ hồ, rồi dần dần tiêu tán.
Hắn không thể nào đoán được, rõ ràng là mấy hô hấp trước, hắn vẫn đang chiếm cứ thượng phong nhưng chỉ trong chớp mắt, tình huống đã chuyển tiếp đột ngột, kết quả đảo ngược hoàn toàn!
Bên kia, một thanh niên áo trắng ý thức được tình huống không đúng, đã bổ nhào lên, ai biết đâu trên người lại bị một vật thể hình tròn gì đó đánh trúng.
Hắn nhìn kỹ, lập tức ngây ngẩn cả người… Đó là một con mắt.
Vậy là dưới tầng tầng lớp lớp trọng quyền của Tô Trường Không, con mắt của Lưu Bách Nhận cũng bị đánh cho bắn khỏi hốc mắt, bắn lên trên người hắn!
Thanh niên áo trắng không khỏi ngừng chân tại chỗ, trong lòng dâng lên một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Tô Trường Không chỉ cách hắn có ba bước xa.
Lúc này, một đôi mắt dầy đặc tơ máu, nhuốm đầy lạnh lùng, vừa đảo qua người hắn, khiến sau lưng thanh niên phát lạnh, toàn thân run rẩy như rơi vào hầm băng.